Cây đa nghìn năm đã gắn liền với thời thơ ấu của chúng tôi. Đó là cả một tòa cổ kính hơn là một thân cây. Chín, mười đứa trẻ chúng tôi bắt tay nhau ôm không xuể. Cành cây lớn hơn cột đình. Ngọn chót vót giữa trời xanh. Rễ cây nổi lên mặt đất thành những hình thù quái lạ, như những con rắn hổ mang giận dữ. Trong vòm lá, gió chiều gẩy lên những điệu nhạc li kì tưởng chừng như ai đang cười nói.
Chiều chiều, chúng tôi ra ngồi gốc đa hóng mát. Lúa vàng gợn sóng. Xa xa, giữa cánh đồng, đàn trâu ra về, lững thững từng bước nặng nề. Bóng sừng trâu dưới ánh chiều kéo dài, lan giữa ruộng đồng yên lặng.
Bài văn trên nói lên tình cảm gì của tác giả đối với quê hương
Bài văn trên nói lên sự yêu thương, trân trọng của tác giả đối với quê hương, quê hương chính là thứ đã gắn liền với thời thơ ấu của tác giả, có thể đối với người khác thì không nhưng đối với tác giả nó là những thứ quý giá nhất. Đồng thời thể hiện sự ngợi ca của tác giả đối với thiên nhiên quê hương, một thiên nhiên tươi đẹp và tràn đầy sức sống, sự chậm rãi, yên bình của quê hương. Mong muốn rằng, mọi người hãy luôn trân trọng, yêu thương, và quý mến quê hương – nơi mình sinh ra và lớn lên; hãy bảo vệ và giúp nó ngày một phát triển hơn nữa.
Xin ctlhn ạ!
Bài văn trên nói sự yêu trương, trân trọng của tác giả đối với quên hương, quên hương chính là thứ gắn liền với thời thơ ấu của tác giả, có thể đối với người khác thì không những đối với tác giả nó là những thứ quý giá nhất. Đồng thời thể hiện sự gợi ca của tác giả đối với thiên nhiên tươi đẹp và trang đầy sức sống, sự chậm rãi, yên bình của quê hương. Mong muốn rằng, mọi người hãy luôn trân trọng, yêu thương, và quý mến quê hương – nơi mình sinh ra và lớn lên, hãy bảo vệ và giúp nó ngày một phát triển hơn