Cho các sự việc và nhân vật sau:
a) Chẳng may em đánh vỡ một lọ hoa đẹp.
b) Em giúp một bà cụ qua đường vào lúc đông người và nhiều xe cộ qua lại.
c) Em nhận được món quà bất ngờ nhân ngày sinh nhật.
Xây dựng và việt 1 đoạn văn tự sự có sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm từ 1 trong 3 đề trên.
Cho các sự việc và nhân vật sau: a) Chẳng may em đánh vỡ một lọ hoa đẹp. b) Em giúp một bà cụ qua đường vào lúc đông người và nhiều xe cộ qua lại. c)
By Reagan
Chủ nhật hôm đó là sinh nhật của em. Từ sáng sớm em đã dậy tết tóc thật là đẹp và diện trên mình bộ váy hồng công chúa để chuẩn bị cho sinh nhật . Ngày hôm đó người đến dự sinh nhật em rất nhiều , em được rất nhiều quà tặng đẹp , lấp lánh , được rất nhiều người chúc mừng khen ngợi …. Em vui lắm. Nhưng có duy nhất một điều làm em băn khoăn trong lòng là nhỏ bạn thân nhất của em chưa đến dự sinh nhật em. Cảm giác thiếu vắng ấy rất là khó chịu bởi vì chúng em rất thân với nhau. Mãi cho đến tối muộn , khi mà mọi người đã về hết, nhỏ vẫn chưa tới. Nhỏ quên sinh nhật mình rồi ư? Em tự hỏi trong lòng . Mang trong mình tâm trạng buồn bã em về phòng . Và em nhìn thấy gì thế này ? Một căn phòng lấp lánh ánh đèn rực rỡ và một hộp quà to đùng trên giường . Em hồi hộp bước đến mở quà ra. Và thật bất ngờ, trong hộp quà ấy chính là nhỏ bạn của em , nhỏ đội nơ trên đầu , trông thật là dễ thương. Em ngạc nhiên đến sững sờ , nhỏ bật cười khúc khích :” Sao tôi tặng bản thân cho bồ , không thích hả” . Em giật mình nhìn nhỏ rồi không kìm được xúc động trong lòng ôm lấy nhỏ :” Tôi cứ tưởng bồ quên sinh nhật của tôi chứ” . Rồi bất ngờ nhỏ choàng một chiếc khăn quàng đỏ lên cổ tôi, “ tặng bồ đó” . em hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , rồi lại xúc động ôm lấy nhỏ. Chúng em đã ôm nhau rất lâu, ôn lại rất nhiều kỉ niệm, và cùng ngủ thiếp đi … mÓn quà sinh nhật hôm ấy chính là mòn quà đang nhớ nhất trong cuộc đời em..
Đề b) :
Hôm nay là ngày đầu tới trường nên tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ tới trường. Xuống tầng,tôi nhẹ nhàng chào bố mẹ và chạy một mạch tới trường. Khi đi qua đường thì tôi bất chợp nhìn thấy một bà cụ chạc tuổi 80 tuổi. Lưng cụ đã còng còn tóc như bạc phơ, tay bà xách những bộ độ nặng. Nhìn bà tôi thấy thương bà lắm và tôi bắt đầu nhớ đến bà nội của mình – người mà tôi yêu quý, tôn trọng nhất. Sau một hồi lân la hỏi thăm thì tôi biết rằng cụ đang trên đường về nhà sau khi đi chợ nhưng cụ lại rất sợ sang đường. Nhìn cụ tôi muốn giúp lắm nhưng lại rất sợ muộn học. Và thế là chính trong lòng tôi lại xảy ra một cuộc đấu tranh tâm lý vô cùng khó khăn. Lựa chọn mà tôi đắn đo mãi mới quyết định được là giúp cụ qua đường. Tôi cầm tay bà cụ và cảm nhận rõ được sự nhăn nheo của lớp da, xương xương của bó tay. Cầm tay cụ tôi cảm thấy có chút gì đó rất xúc động và nhớ thương người bà quá cố của mình! Tay cụ run run chắc vì lo sợ sang xảy ra việc nên nắm tay tôi rất chặt. Đaue được bà cụ sáng đường, tôi lễ phép chào cụ và chạy một mạch tới trường. Vừa chạy tôi vừa cười thầm vì có lẽ mình vừa mới gặp được và giúp đỡ ” người bà nội ” của mình.