Cho đoạn thơ sau: Tưởng người dưới nguyệt chén đồng Tin sương luống những rày trông mai chờ. Bên trời góc bể bơ vơ, Tấm son gột rửa

Cho đoạn thơ sau:
Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
Tin sương luống những rày trông mai chờ.
Bên trời góc bể bơ vơ,
Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.
Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mẩy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm
———–
Hãy viết đoạn văn T-P-H khoảng 12 → 15 câu nêu cảm nhận của em về tâm trạng của Thúy Kiều trong đoạn trên

0 bình luận về “Cho đoạn thơ sau: Tưởng người dưới nguyệt chén đồng Tin sương luống những rày trông mai chờ. Bên trời góc bể bơ vơ, Tấm son gột rửa”

  1.  Đoạn trích tưởng người………..người ôm  đã lột tả được tâm trạng của Thúy Kiều khi nhớ tới người yêu và cha mẹ. Sau khi biết mình bị lừa bán vào chốn lầu xanh Kiều uất ức định tự vẫn rồi bị Tú bà lừa ngon ngọt đưa nàng ra lầu Ngưng bích, thực chất là giam lỏng nàng. Thân gái một mình nơi đất khách quê người Kiều sống một mình ở lâu ngưng bích với tâm trạng cô đơn buồn tủi. Nàng nhớ lại đêm thề nguyền dưới trăng, chén rượu thề nguyền, đồng lòng mà Thúy Kiều và Kim Trọng đã uống dưới ánh trăng. Nhớ về Kim Trọng nên đau đớn, chàng không hề hay biết Kiều đã bán mình chuộc cha mà vẫn đang mong chờ tin tức và Kiều cảm thấy có lỗi. Động từ “gột rửa” đã diễn tả tấm lòng thủy chung, mối tình đầu đẹp đẽ không thể gột rửa được. Thúy Kiều  nhớ về Kim Trọng, mối tình đầu của nàng trong sự ê chề, bẽ bàng, tủi nhục. Sau khi đã nhớ về Kim Trọng, nàng đã nhứo đến cha mẹ của mình. Nàng “xót” khi cha mẹ mỗi ngày thêm một già yếu nàng thì chẳng thể nào chăm sóc. Sự tàn phá của  thời gian qua bao mùa mưa nắng vừa nói lên sự tàn phá của tự nhiên, của nắng mưa đối với con người và cảnh vật. Khi đặt chung giữa hai chữ tình và hiếu, Kiều đã tạm yên với chữ hiếu bởi khi bán mình chuộc cha, Kiều đã phẩn nào đền đáp được công ơn sinh thành. Còn với Kim Trọng, trước khi về Liêu Dương chịu tang chú, chàng đã kỳ vọng rất nhiều vào Kiều. . 

    Bình luận
  2.  Bạn tham khảo

    ————————–

                                          Bài viết

           Nỗi nhớ người thân của Thúy Kiều đã được tác giả Nguyễn Du miêu tả vô cùng chi tiết và chân thực trong 8 câu giữa của đoạn trích “Kiều ở Lầu Ngưng Bích”. Đầu tiên là nàng nhớ Kim Trọng – người yêu của nàng. Nàng nhớ và tưởng tượng lại cảnh mà nàng cùng Kim Trọng uống rượu và thề nguyền dưới trăng. Nàng tưởng tượng Kim Trọng ngày đêm ngóng tin mình nhưng tất cả chỉ là tin sương mà thôi. Rồi nàng lại nhớ đến thân phận của mình và nó được thể hiện qua cụm từ “tấm son”. “Tấm son” ở đây có hai cách hiểu. Cách thứ nhất là tấm lòng son sắt, thủy chung với Kim Trọng của Thúy Kiều không bao giờ bị nguôi ngoai. Cách thứ hai là tấm thân của nàng đã bị hoen ố, vấy bẩn không biết bao giờ rửa cho sạch. Tiếp đó nàng nhớ đến cha mẹ, thương cha mẹ ngày ngày tựa cửa chờ tin mình. Nàng suy tư, lo lắng không biết lấy ai là người chăm sóc, phụng dưỡng cho cha mẹ già. Kiều đã hi sinh thân mình vì đạo hiếu, khi lâm vào tình cảnh đáng thương nàng lại một lòng nhớ đến Kim Trọng, nhớ thương cha mẹ mà quên cả cảnh ngộ của mình. Tác giả Nguyễn Du cho Thúy Kiều nhớ Kim Trọng trước vì nàng đã bán mình chuộc cha nên đã hoàn thành được một phần chữ “hiếu” còn với Kim Trọng thì nàng như là một kẻ phụ tình nên nàng cảm thấy người mà mình cảm thấy có lỗi nhất là Kim Trọng. Tóm lại, chỉ với tám câu thơ lục bát ngắn gọn tác giả Nguyễn Du đã cho ta thấy nỗi nhớ người thân tha thiết và khôn nguôi của Thúy Kiều.

    ———————-

    @trinhnguyen53

    @ ara boss ris

                                         ~* CHÚC BẠN HỌC TỐT *~

    Bình luận

Viết một bình luận