cho khẩu thơ: những trưa hè đầy nắng trâu nằm nhai bóng râm

cho khẩu thơ:
những trưa hè đầy nắng
trâu nằm nhai bóng râm
tre bần thần nhớ gió
chợt về đầy tiếng chim.
Dựa vào ý khổ thơ trên,hãy tưởng tượng và viết đoạn văn tả làng quê vào một buổi trưa hè lặng gió.

0 bình luận về “cho khẩu thơ: những trưa hè đầy nắng trâu nằm nhai bóng râm”

  1. Tôi thích buổi sáng, yêu thích buổi chiều, nhưng tôi lại cũng rất thích buổi trưa hè trên quê hương có gió nồm nam mát mẻ.

    Trong ánh nắng mặt trời oi ả, làng quê hiện lên với tất cả vẻ giản dị, thân thương. Những cây tràm cao vút chẳng khác gì những cây nến khổng lồ. Đầu lá ủ rũ như đầu lá liễu ở rừng dương ven biển. Mùi hương tràm ngát dậy bởi nó đang hong nóng dưới ánh mặt trời. Không chỉ có hương tràm mà có cả mùi khô của rơm rạ, mùi thơm của hương lúa được hong khô, mùi nồng ngai ngái của phù sa đất mới. Những mùi hương quen thuộc ấy đã làm tôi cảm thấy ấm áp lạ lùng. Mặc dù nắng hè như đổ lửa nhưng quê hương tôi vẫn hiện lên một vẻ đẹp hiền hòa. Trên những sân phơi, từng sợi rơm vàng óng, từng hạt thóc vàng giòn ánh lên dưới nắng. Ánh nắng ban trưa giúp con người có củi, có rơm, có thóc khô giòn. Nắng trưa tuy gay gắt nhưng giúp mọi người no ấm.

    Tuy nắng chói chang nhưng gió nồm thổi đến cũng đủ làm cho con người dễ chịu. Những tàu dừa như chiếc lược chải vào không gian lộng gió. Văng vẳng đâu đó tiếng kĩu kịt của lũy tre làng, ngọn tre cong cong vẫn vô tư cho gió đưa đẩy. Dưới bóng râm của tre những bác trâu ung dung nằm nhai cỏ. Trâu nhai cả bóng râm của lũy tre xanh đang ta: trùm một khoảng trời nho nhỏ. Trên mấy cây cao, những chú chào mào, sáo sậu, sáo đen đua nhau chuyền cành, ca hát.

    Dường như chúng cũng thích thú một buổi trưa hè đầy nắng, gió.

    Làng quê yên ả. Làng quê yêu thương. Nơi ấy, tôi được sinh ra và lớn lên, nơi có tiếng hát ngọt ngào của bà ru tôi yên giấc ban trưa. Tôi yêu biết bao buổi trưa hè thân thương ấy trên quê hương.

    Bình luận
  2. Đúng là trưa hè ! Buổi trưa hè ở làng em thật là yên tĩnh ! Chỉ có nắng chói chang.
    Đứng trong nhà nhìn ra, con đường nhựa như bốc lửa, vắng bóng người qua lại. Bầu trời xanh mênh mông, cao vời vợi. Ông mặt trời hình như giận dữ điều gì mà cứ bốc từng nắm lửa ném xuống mặt đất. Chẳng có đám mây nào đến đây che mát cho mảnh đất này cả, hay là mây cũng sợ mặt trời ? Chỉ có vài cụm mây đang lang thang ở tít đằng xa kia. Thỉnh thoảng cũng có vài sợi gió thổi qua nhưng không thể xua đi cái nóng, cái nắng gay gắt của ông trời. Trước mặt em là cánh đồng làng em mênh mông. Những ô ruộng đang chuẩn bị cho một mùa cấy lúa. Ruộng nào cũng lấp loáng ánh nắng trời, nhìn thấy chói mắt.
    Làng xóm em đang chìm trong giấc ngủ. Luỹ tre tựa đầu vào nhau mà ngủ, cây bên đường đứng lặng im mà ngủ. Những chú chim, những chú ve buổi sáng còn vui vẻ hát lên những bài dân ca quen thuộc thì bây giờ cũng không thấy đâu nữa. Con gà mái mẹ sáng nay đưa con đi kiếm mồi còn luôn miệng nhắc nhở con phải cẩn thận thì bây giờ cũng không phải nhắc gì nữa vì lũ con đã nằm im trong đôi cánh của nó và ngủ mê mệt rồi. Con Vàng nhà em nằm ở trong nhà mát thế mà nó vẫn thè lưỡi ra, thở hồng hộc, chắc là nó muốn bảo với em : “Nóng quá ! Khó chịu quá !” Phải không Vàng ? Cái đòn gánh của mẹ em cũng cong lưng lên dựa vào tường mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Em vội chạy ra đưa nó vào trong bếp để chiều nay mẹ em còn cùng với nó ra đồng làm, nếu không nó nứt ra và hỏng mất.
    Dưới bóng mát của luỹ tre xanh, mấy con trâu, mình lấm bê bết bùn đất, mắt lim dim, chẳng thèm cả đuổi ruồi nữa, miệng nhai trầu rơm bỏm bẻm. Những ngôi nhà tầng cao vút đứng chống chọi lại nắng trời, chúng tắm nắng thoả thích. Hình như chúng càng được tắm nắng thì chúng càng thích hay sao ấy ! Những mái ngói nâu thẫm cổ kính thì khiêm tốn hơn, chúng nằm khuất mình sau những lùm cây ăn quả, nhìn đỡ chói mắt hơn. Chỉ có cây đa làng là ung dung nhất, nắng như thế mà cây đa có thấy gì đâu, nó vẫn giơ những tán lá xanh tươi mơn mởn che mát cho một vùng đất rộng, che mát cho những người dân quê em ngồi nghỉ dưới gốc cây hóng mát như trưa nay. Trong những ngôi nhà mệt mỏi kia, có rất nhiều người nhưng sao không thấy bóng dáng của họ nhỉ ?

    Bình luận

Viết một bình luận