cho mik tham khảo bài văn tả thầy cô và mái trường nha^^
mai phải nộp rời nhanh lên nha^^
ai trl hay sẽ đc câu trl hay nhất nha
cho mik tham khảo bài văn tả thầy cô và mái trường nha^^
mai phải nộp rời nhanh lên nha^^
ai trl hay sẽ đc câu trl hay nhất nha
Từ trước đến nay, tôi luôn nhận định Toán là một môn học siêu khó và cực kì quan trọng. Vì vậy, tuy học không quá xuất sắc nhưng tôi cũng có được kết quả khá tốt để dâng tặng các thầy cô giáo yêu quý của mình. Và một trong những giáo viên mà tôi quý mến nhất là thầy giáo dạy môn Toán – thầy Lê Văn Cường.
Năm học lớp bảy, chúng tôi chia tay cô giáo Nguyễn Thị Hợp và làm quen với phong cách mới của thầy Cường. Ngay lần đầu gặp thầy, tôi nhận thấy thầy còn khá trẻ. Thầy luôn mặc áo sơ mi và đi đôi giày bóng loáng tạo nên phong cách rất lịch lãm. Mỗi khi mấy đứa học trò tinh nghịch lớp A5 chúng tôi trêu, thầy thường cười bảo: “Thầy mặc áo có … thời khóa biểu đấy!” làm cả thầy và trò cười ngất. Tôi còn ấn tượng với cặp kính trắng hơi trễ khiến ánh mắt thầy nhìn xuống trở nên thăm thẳm. Điệu bộ thầy Cường xách cặp da bước vào lớp rất nghiêm trang, khiến đôi lúc chúng tôi cảm thấy sợ sệt, “nguy hiểm” cứ như là sắp … kiểm tra 15 phút. Thế nhưng đừng lo, thầy rất thân thiện đấy nhé!
Không chỉ gây ấn tượng cho học sinh bằng phong thái riêng và tính cách vui vẻ, thầy còn khiến chúng tôi vô cùng nể phục với bể kiến thức mênh mông. Thầy có cách dạy gắn với những liên tưởng rất thú vị. Giờ đây, những công thức toán học, những hình vẽ khó đã trở nên không hề khô khan như bao người nghĩ chút nào! Thầy “hô biến” cho chúng tôi thấy những điều tưởng chừng nan giải mà lại cực kỳ đơn giản. Vào các giờ học, thầy giảng rất kỹ lưỡng. Cứ nghĩ đến giọng điệu hài hước của thầy là tôi lại bật cười và không thể nào quên những kiến thức thầy đã truyền đạt cho. Ngoài ra, thầy luôn dẫn chúng tôi đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tùy vào từng chủ đề bài học, thầy thuyết phục chúng tôi theo một cách riêng. Tôi rất thích thú khi thầy giao tiếp với chúng tôi bằng … tiếng Anh (trong khi ngoại ngữ thầy được học là tiếng Pháp)! Có khi thầy còn chia sẻ cách học tốt môn Vật lý, Hóa học,.. Chính vì vậy, cô cậu học trò nào cũng mong ngóng đến tiết học của thầy thật nhanh. Để rồi niềm đam mê học tập, đặc biệt là các môn khoa học hình thành trong chúng tôi tự bao giờ.
Có lẽ trong những khóa học sinh được học thầy, lớp tôi có những kí ức đặc biệt hơn cả. Có thể là buổi thầy đọc một bài thơ ca ngợi bó hoa chẳng tàn – công thức toán học cho chúng tôi nghe. Có thể là buổi thầy giảng nhầm Đại số thành … Vật lý hay bị chúng tôi “lừa” nói tiếng Anh hết cả tiết học. Nhưng cũng có những kỉ niệm không vui khi học trò của thầy không làm bài tập, hay quên những gì thầy đã nhấn mạnh,… Đối với tôi, giây phút vui sướng nhưng có phần hơi sợ hãi là khi thầy đọc đúng tên mình lên bảng để chữa bài. Đó là do thầy sợ tôi nhút nhát ấy mà! Được thầy gọi nhiều, tôi cũng thấy mình khá hơn, và có những tư duy nhất định để tiến bước trên con đường học tập của mình.
Thầy ơi, ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11 sắp đến rồi! Bài viết này, con xin gửi tặng thầy với tất cả tình cảm kính yêu của con. Măc dù thời gian chúng con được học với thầy chưa lâu, nhưng con vẫn luôn coi thầy là người cha, một thần tượng, một người bạn thân thiết của mình, thầy ạ! Con cảm ơn thầy đã, và đang dạy dỗ tập thể 7A5 đến với bến bờ tri thức. Chúng con – những học sinh đang được thầy dẫn dắt sẽ luôn luôn yêu mến thầy!
CHÚC BN HOK TỐT
Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.
Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc ! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì” . Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.
Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.
(Tham khảo)