có lẽ ai cũng có hình ảnh một người Thầy trong trái tim mình Người thầy tận tụy, người thầy Yêu Thương,…
Người thầy sống mãi trong tim ta cùng năm tháng…
Em hãy viết bài văn(khoảng 500 chữ) với nhan đề” người thầy trong trái tim tôi”.
có lẽ ai cũng có hình ảnh một người Thầy trong trái tim mình Người thầy tận tụy, người thầy Yêu Thương,…
Người thầy sống mãi trong tim ta cùng năm tháng…
Em hãy viết bài văn(khoảng 500 chữ) với nhan đề” người thầy trong trái tim tôi”.
1, Mở bài:
Giới thiệu người thầy trong trái tim tôi.
_Người thầy trao truyền tri thức.
_Người thầy dạy những bài học làm người.
_Người thầy với muôn vàn hi sinh thầm lặng.
Cảm nghĩ về người thầy.
Bài làm
Dân gian có câu: Không thầy đố mày làm nên. Quả thực, cuộc đời của mỗi chúng ta đều trở nên ý nghĩa hơn nhờ những người thầy lớn lao. Thầy cô mãi sống trong trái tim ta.
Có thể nói, xa rời vòng tay bố mẹ, chúng ta được đến moi trường mới và ta có cho mình người cha, người mẹ, ngời anh chị em là thầy cô và bạn bè. Cuộc sống e dè của ta nhờ những yêu thương ấy mà ấm êm muôn phần. Thầy cô chính là người trao truyền cho ta bao tri thức. Thế giới này bao la rộng lớn nhưng có thầy cô bên ta du hành cùng ta trên mọi miền. Kiến thức của thầy cô đã giúp chúng ta lớn dần lên và có cho mình tri thức thật sự để khẳng định cái tôi lớn hơn mỗi ngày. Từ khoa học tự nhiên tới khoa học xã hội, mọi thứ trở nên thật lôi cuốn qua lời thầy cô. Và cả thế giới của tò mò, khám phá đã mở ra trong ta như vậy.
Ta thêm yêu biêt bao hình ảnh thầy cô miệt mài bên phấn trắng, bảng đen. Ỏ nơi ấy, bao lần thầy cô chia sẻ cùng ta câu chuyện làm người ý nghĩa. Thầy cô dạy ta hiểu yêu thương, dạy ta sống đoàn kết tình nghĩa và uốn nắn cô cậu học trò nghịch ngợm ngoan hơn mỗi ngày. Mỗi lời mắng của thầy cô gắn với bao lo lắng để động viên, để hi vọng học trò nhỏ khôn lớn hơn.
Ta yêu thầy cô trong những tình yêu nhỏ bé. Còn thầy cô dùng trái tim ôm theo bao tình cảm bao la hơn là những thế hệ học trò. Ngày đêm thầy cô cứ mãi thầm lặng, thầm lặng trao đi yêu thương và nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ. Rồi một mai, học trò lớn, người khách qua sông rồi sẽ dần quên, dần dần quên kí ức xưa nhưng vẫn mãi ở đó đơi ta là người lái đò thầm lặng mong học trò thành công.
Ta yêu biết mấy thầy cô giáo, thầy cô của những hi sinh và cống hiến. Chẳng có ân tình nào cho đủ báo đáp thầy cô. Mãi mãi lòng ta khắc ghi niềm biêt ơn vô bờ với người cha, người mẹ thầm lặng sớm hôm!