Có ý kiến cho rằng cô bé bán diêm của nhà văn andersen là một thân phận bị lãng quên. Em có đồng ý với ý kiến đó không. Vì sao? (Viết đoạn văn)
Có ý kiến cho rằng cô bé bán diêm của nhà văn andersen là một thân phận bị lãng quên. Em có đồng ý với ý kiến đó không. Vì sao? (Viết đoạn văn)
By Valentina
Bạn tham khảo ạ ^^
Cô bé bán diêm mới đáng thương làm sao! Bà và mẹ – hai người yêu thương em nhất đều đã ra đi, em phải cùng bố chuyển đến căn gác xép tồi tàn, lạnh lẽo. Suốt ngày em bị bố chửi mắng, suốt ngày em phải chịu những đòn roi và dường như, những chuyện ấy em đã quá quen và bây giờ thứ đáng sợ nhất đối với em có lẽ là… sự cô đơn. Đêm hôm ấy, mặc dù là đêm giao thừa nhưng em vẫn phải đi bán diêm, đội dưới trời tuyết lạnh giá. Đáng buồn thay, chẳng ai thèm quan tâm đến em, chẳng ai thèm mua giúp em dù chỉ một bao, giỏ diêm từ sáng vẫn còn, lúc này em gần như tuyệt vọng: không dám về nhà vì sợ bố mắng, cũng không biết giờ phải đi đâu. Em ngồi vào một góc tường, chỉ biết nhìn những con người lạnh lùng, vô tâm kia và thắp lên những ước mơ nhỏ nhoi của mình. Tưởng chừng em đã bị bỏ mặc nhưng không, vẫn còn người quan tâm đến em – đó là người bà quá cố – một con người hiền hậu, đầy tình yêu thương, và chính khi ấy, em đã quyết định cùng bà về với Thượng đế Chí nhân…
@vietkiku
“Cô bé bán diêm của nhà văn andersen là một thân phận bị lãng quên”. Đó là một ý kiến đúng đắn. Em đồng tình với ý kiến đó bởi lẽ trong toàn tác phẩm, nhà văn đã mở ra trước mắt ta hình ảnh và thân phận đáng thương, tội nghiệp của cô bé mà không hề có một sự xuất hiện của con người nào khác ngoại trừ phần kết của tác phẩm khi em bé chết đi. không lựa chọn một hoàn cảnh nào khác mà lựa chọn đêm giáng sinh, An đéc xen dường như muốn nói với ta về thân phận trẻ thơ cơ cực. Cô bé ấy không được sống trong tình yêu thương. Chính trong niềm hạnh phúc của biết bao con người, em bị lãng quên ngay chính trong ngôi nhà của mình bằng sự đánh đập của người cha. Không một ai quan tâm đến em bé tội nghiệp ấy trong đêm lạnh giá. Con người trong những vội vã của cuộc sống chẳng một ai thấy em, chẳng một ai quan tâm đến em. Trong công việc bán diêm, cô bé ấy có thể làm gì được để có tiền khi em rách rưới, đói khát và quá nhỏ như vậy? Em chỉ không bị lãng quên bởi người bà trong tâm tưởng, trong kí ức còn con người trong cuộc sống đời thương này đều xa rời em. Em chết đi cũng là lúc ta thấy em bị con người thờ ơ, quên lãng. Người ta chỉ xì xào bàn tán, người người quanh em đều không quan tâm thực sự mà họ bàn luận như một câu chuyện lạ vào ngày đầu năm. Thông qua thân phận và hoàn cảnh tội nghiệp của cô bé, nhà văn nói với ta về kiếp sống của con người lay lắt, về tuổi thơ với những bi kịch và là tiếng kêu cứu của nhà văn dành cho số phận trẻ thơ bất hạnh. Hãy nhìn, hãy đối diện và đừng lãng quên các em.