Cuộc chiến chống dịch COVID-19 vẫn còn đang phải đối mặt với nhiều khó khăn và thách thức. Những người lính xông pha tuyến đầu là các bác sĩ ngày đêm vất vả thay nhau cứu chữa cho các bệnh nhân. Mỗi cán bộ y tế đã phải “đi từng ngõ, gõ từng nhà” để điều tra dịch tễ. Họ thực sự là những người lính thầm lặng, luôn có mặt từng phút giây trong cuộc chiến gian nan này. Cảm phục với tinh thần và sự hy sinh của họ, em hãy tả lại hình ảnh một bác sỹ hoặc y tá mà em ấn tượng nhất.
Hôm nay là Ngày Thầy thuốc Việt Nam. Ngày này gợi em nhớ đến một người thầy thuốc – bác sĩ Lê Thị Thanh Xuân, người đã trực tiếp chăm lo, săn sóc bệnh cho nội của em hồi nội nằm điều trị tại bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu.
Bác sĩ Xuân có dáng người thanh tú. Khuôn mặt hình trái xoan, mái tóc đen nhánh luôn buông xõa xuống bờ vai. Đôi mắt tròn và vẻ mặt luôn tươi tỉnh. Cũng như các cán bộ y tế khác, bác sĩ Xuân mặc một chiếc áo khoác trắng dài đến đầu gối và đội chiếc mũ trắng, dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát.
Ngay buổi đầu tiên nội em nhập viện, bác sĩ đã ân cần thăm hỏi bệnh tình của nội, đỡ nội nằm xuống, cẩn thận sửa lại nệm, gối, lấy chiếc mền đắp lên người nội như một người con chăm sóc cha, rồi bác sĩ quay lại nói vói người y tá của mình, chuẩn bị dụng cụ để đo nhiệt độ cho nội. Bác sĩ dặn đi, dặn lại: “Cụ giữ ống nhiệt kế cho chặt, mười lăm phút sau cháu xin lại”. Chăm sóc nội em xong, bác sĩ đi sang giường bệnh khác để thăm bệnh cho một bác đã lớn tuổi. Trong khi làm, nhìn gương mặt bác sĩ thật hiền từ, nhân ái. Xong việc bác sĩ ân cần nói với bệnh nhân: “Khi nào cô thấy đau trở lại, nhớ gọi y tá báo cho tôi biết”. Cứ ân cần cẩn thận như thế, bác sĩ đi hết giường nọ đến giường kia. Cả phòng có tám giường thì cả tám bệnh nhân đều dược bác sĩ thăm hỏi..Tất cả bệnh nhân đều nhìn bác sĩ với một sự tin yêu, trìu mến. Em nhớ có lúc quay lại giường nội, bác sĩ còn hỏi han việc học hành của em và dặn dò em lưu ý động viên, an ủi nội. Lúc bác sĩ nói, em nghe giọng nói thật ấm áp và đầy sự thông cảm sẻ chia. Khi khỏi bệnh, Nội trở về nhà, gia đình em chia tay với bác sĩ. Cả em và nội đều lưu luyến. Hôm nay nhớ lại, em càng cảm phục sự tận tình chu đáo của bác sĩ Xuân. Em muốn mình sau nàylớn lên cũng sẽ trở thành bác sĩ để cứu giúp mọi người, làm những điều thiện giúp đời