– Câu chuyện này đã xây ra cách đây hơn một năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại em lại thấy không vui vì hành động của mình ngày hôm đó. – Em đến nhà dì chơi vào ngày chủ nhật, khi em và các em họ chơi trốn tìm, do mải tìm chỗ trốn mà em đã không may làm gãy mấy cành hoa hồng của dì.
2. Thân bài
– Em giật mình hoảng sợ vì biết dì rất thích giống hoa hồng Đà Lạt này và đã mất rất nhiều công ươm trồng, chăm sóc. – Vì không có ai ở đó, nên em quyết định trốn sang chỗ khác và coi như không có chuyện gì xây ra,
– Buổi trưa, bữa cơm vẫn vui vẻ vì không ai phát hiện ra những cành hồng bị gãy. Dì còn liên tục khen em ngoan, học giỏi khiến em xấu hổ vô cùng. – Về nhà em rất day dứt. Mấy ngày sau, em quyết định kể cho mẹ nghe. Mẹ không mắng mà khuyên em nên xin lỗi dì. – Em đã xin lỗi và được dì tha lỗi cho.
3. Kết bài
– Đó là một kỉ niệm đáng nhớ với em. Em đã học được rằng: Phải sống trung thực, dám nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm.
I- Mở bài:
– Giới thiệu khái quát về mẹ (bố)
II- Thân bài: Hình ảnh mẹ (bố) khi em mắc lỗi:
+ Nêu lí do: em mắc lỗi gì (ngắn gọn)
+ Miêu tả:
– Gương mặt: buồn bã
– Ánh mắt: ngạc nhiên/bực bội/đau đớn/thẫn thờ,…
– Thái độ: im lặng, không mắng mỏ, không hay nói cười
– Dáng đi: lặng lẽ,…
– Lời nói: Nghiêm khắc/ bao dung, nhẹ buồn,…
Hình ảnh mẹ: da sạm lại, vết rạn chân chim nơi khoé mắt hằn sâu thêm, tay thô ráp, nụ cười vắng trên môi,…
Cảm nghĩ: thương mẹ (bố), ân hận, tự trách mình, hứa và quyết tâm không bao giờ làm mẹ (bố) buồn nữa
III- Kết bài:
– Nêu cảm nghĩ chung về tình yêu thương con cái của bố mẹ…
1. Mở bài
– Câu chuyện này đã xây ra cách đây hơn một năm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại em lại thấy không vui vì hành động của mình ngày hôm đó.
– Em đến nhà dì chơi vào ngày chủ nhật, khi em và các em họ chơi trốn tìm, do mải tìm chỗ trốn mà em đã không may làm gãy mấy cành hoa hồng của dì.
2. Thân bài
– Em giật mình hoảng sợ vì biết dì rất thích giống hoa hồng Đà Lạt này và đã mất rất nhiều công ươm trồng, chăm sóc.
– Vì không có ai ở đó, nên em quyết định trốn sang chỗ khác và coi như không có chuyện gì xây ra,
– Buổi trưa, bữa cơm vẫn vui vẻ vì không ai phát hiện ra những cành hồng bị gãy. Dì còn liên tục khen em ngoan, học giỏi khiến em xấu hổ vô cùng.
– Về nhà em rất day dứt. Mấy ngày sau, em quyết định kể cho mẹ nghe. Mẹ không mắng mà khuyên em nên xin lỗi dì.
– Em đã xin lỗi và được dì tha lỗi cho.
3. Kết bài
– Đó là một kỉ niệm đáng nhớ với em. Em đã học được rằng: Phải sống trung thực, dám nhận lỗi và sửa chữa lỗi lầm.