Đề 1:Viết một bài văn nêu cảm nghĩ của em về mái trường mến yêu Đề 2:Viết một bài văn nêu cảm nghĩ của em về thầy cô Chon bài nào cũng được nhưng quy

Đề 1:Viết một bài văn nêu cảm nghĩ của em về mái trường mến yêu
Đề 2:Viết một bài văn nêu cảm nghĩ của em về thầy cô
Chon bài nào cũng được nhưng quy định mỗi bài phải 4 trang giấy nhé
Chon 1trong 2 đề trên để viết nhé

0 bình luận về “Đề 1:Viết một bài văn nêu cảm nghĩ của em về mái trường mến yêu Đề 2:Viết một bài văn nêu cảm nghĩ của em về thầy cô Chon bài nào cũng được nhưng quy”

  1. Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai – nơi tôi đang học – đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

       Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa. Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ – thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được “chia phần”!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này! Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy. Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một… những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới… liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu? Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.

       Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.

    2

    Thầy cô giáo là những người lái đò thầm lặng, chở những con thuyền tri thức vượt đại dương “học vấn” để học trò cập bến thành công. Với mỗi chúng ta, ai cũng có những người thầy, người cô tạo cho mình một ấn tượng đặc biệt khó phai mờ. Đối với tôi cũng vậy. Cô giáo chủ nhiệm cấp hai chính là người mà tôi vô cùng yêu quý.

    Cô giáo cấp hai của tôi dạy môn Ngữ văn. Tôi nhớ dáng người thấp, có phần đậm người của cô. Cô có khuôn mặt tròn phúc hậu. Đặc biệt là đôi mắt sáng và đôi môi chúm chím. Dù dáng người không đẹp nhưng cô luôn được mệnh danh là “fashion star” (ngôi sao thời trang) của trường. Bởi lẽ, dù cô không ăn mặc hở hang hay sành điệu bắt mắt nhưng cô biết chọn những bộ quần áo nhã nhặn phù hợp với dáng người khiến cho người khác có ấn tượng rất tốt. Đặc biệt, ấn tượng nhất vẫn là khả năng truyền đạt của cô. Là một giáo viên dạy văn, cô có một giọng nói trời phú, có thể đọc những bài thơ dịu dàng, chan chứa sầu bi như “Ông đồ”, có khi lại đanh thép, mạnh mẽ như “Hịch tướng sĩ”. Tôi bị cuốn hút vào bài giảng của cô từ những ngày đầu chập chững bước vào trường cấp hai. Mỗi bài giảng lại là những điều thú vị, chan chứa tình cảm nhân văn sâu sắc và để lại ấn tượng đặc biệt trong tôi. Có những bài giảng, những câu thơ mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Tôi nhớ cả cách cô giảng hay ngay cả những từ ngữ hay, độc đáo. Thêm nữa, tôi và cô có rất nhiều kỉ niệm. Nói cụ thể hơn, cô chính là người tạo cảm hứng văn học và ươm mầm ước mơ trong tôi. Chính nhờ những bài giảng của cô mà tôi hy vọng rằng, sau này mình có thể trở thành một giáo viên dạy văn giống như cô, có thể đứng trên bục giảng truyền đạt kiến thức cho mọi người. Sau bốn năm cấp hai, khi ra trường, tôi vẫn thường xuyên về thăm cô. Mỗi lần đến gặp cô, ngoài những câu chuyện vui của đời sống hằng ngày, tôi lại cùng cô bàn luận văn chương, cô vẫn là người giáo viên cần mẫn năm nào, tỉ mỉ giảng cho tôi từng lời hay ý đẹp. Ngày qua ngày, ước mơ trong tôi càng lớn dần. Và bây giờ, tôi thực sự hiểu rằng mình sẽ phấn đấu để trở thành một giáo viên thực sự. Ước mơ đó không còn là ước mơ của một cô bé học cấp hai mơ mộng mà đã trở thành lí tưởng, hoài bão và mục đích sống của tôi sau này. Vào một ngày trời trở gió lạnh, tôi cùng các bạn đến thăm cô. Chúng tôi lại có những câu chuyện vui, những câu chuyện văn chương rồi cô chia sẻ về những áp lực và khó khăn của nghề giáo. Từ đó, tôi càng hiểu những vất vả, lo toan mà cô nói riêng và những người giáo viên nói chung phải trải qua. Tuy vậy, tôi chẳng hề nản lòng mà cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh vô hình nào đó. Trong giây phút có rất nhiều những suy nghĩ đan xen vụt qua trong đầu, bất giác tôi làm một bài thơ nho nhỏ tặng cho cô và tặng cho chính mình:

    Mai sau con ra trường

    Mong trở thành cô giáo

    Đem bài giảng ngọt ngào

    Đến khắp nẻo yêu thương.

    Đến bây giờ, cô khi có dịp trở lại thăm cô và trò chuyện cùng cô, cô vẫn nhắc lại những câu thơ này và động viên tôi cố gắng trong học tập cũng như cuộc sống. Tôi chợt cảm thấy rằng, cuộc sống thật có nhiều điều khó khăn và mất mát nhưng cũng có rất nhiều điều hạnh phúc và may mắn. Thật may mắn khi tôi đã gặp được cô, là học trò của cô và được cô dạy bảo, dìu dắt. Dù đến bây giờ có rất nhiều ý kiến về các giáo viên. Họ cho rằng nghề giáo không còn thực sự “cao quý” như trước, người giáo viên cũng không còn mô phạm như ngày nào. Tuy vậy, với tôi, cô vẫn là tấm gương sáng để tôi noi theo. Ngày nào vẫn còn những người giáo viên như cô thì tôi vẫn luôn có niềm tin vào giáo dục Việt Nam sẽ luôn phát triển và đi lên.

     

     

    Bình luận

Viết một bình luận