Đề bài: Em hãy hình dung và tả lại hình ảnh của mẹ lúc trở về sau cơn bão và sự ngóng chờ cùng niềm vui của gia đình khi ấy
0 bình luận về “Đề bài: Em hãy hình dung và tả lại hình ảnh của mẹ lúc trở về sau cơn bão và sự ngóng chờ cùng niềm vui của gia đình khi ấy”
Ông ngoại tôi bị bệnh, uống thuốc mãi chẳng đỡ. Mẹ tôi nghe vậy xót lắm, mẹ quyết đi đến nhà chăm sóc cho ông. Một ngày, rồi hai ngày, một tuần đã trôi qua, sao mẽ tôi vẫn chưa về? Nhà ông bà không lắp ti vi hay sắm một chiếc đài vì ông bà cũng chỉ có đi ra đồng, ra chợ. Cũng vì vậy ngày mẹ tôi trở về nhà, ông bà cũng không hề biết là có bão mà ngăn mẹ tôi lại. Tầm 9 giờ, mẹ kéo chăn lên cho ông, dặn bà hôm sau cho ông uống thuốc rồi xin phép ra về. Trên đường về, sấm chớp cứ đùng đùng nhưng mẹ tôi chẳng quan tâm vì nghĩ là sắp mưa. Càng lúc, gió lại càng một to hơn, bụi ngoài đường dần bay mịt mù, mưa xuống. Mẹ tôi lại không mang áo mưa, mẹ cố phi xe về nhanh nhất có thể. Mẹ muốn về nhà một cách “bí mật” để chúng tôi bất ngờ. Hôm ấy, cha con tôi cũng không ngủ được, tôi thủ thỉ hỏi: “Ba ơi, sắp bão rồi ạ? Không biết mẹ với ông bà có sao không ba?”. Ba tôi chấn an tôi và ôm tôi thật chặt, hai người quyết định gọi cho mẹ để xem mẹ có ổn không. Nhưng mẹ tôi lại không bắt máy, nhận thấy có điều chẳng lành, nhưng ba không thể tôi ở nhà một mình được. Mưa ngày càng lớn và dần chuyển sang bão, cơ thể mẹ tôi dầm mưa đến ướt đẫm. Đi được nửa đường thì xe chết máy, sao lại là vào lúc này chứ, xung quanh chẳng có chỗ sửa cũng không có nhà nào có thể trú mưa, mẹ tôi đành dắt bộ xe về nhà. Nửa tiếng trôi qua, hai cha con tôi vẫn ngồi ở ngoài phòng khách chờ mẹ về. Bỗng dưng, tiếng cổng mở ra, hai cha con vội mở đèn chạy ra. Ôi mẹ đã về, mẹ về thật rồi. Tôi mừng quýnh chẳng ngại người mẹ tôi còn ướt nước mưa mà chạy đến ôm mẹ, bố tôi thì giúp mẹ mang xe vào nhà. Tôi hỏi mẹ liên tục mà chẳng màng đến việc mẹ tôi có trả lời hết không. Mẹ khẽ gỡ tôi ra và hôn lên trán tôi. Ba tôi thủ thỉ: “Mẹ về rồi thì vào thay đồ đi nhé, dính nước mưa sẽ bị cảm lạnh”. Rồi hai ba con tôi cứ ngồi chơi như vậy cho đến khi mẹ bước ra, cả nhà khi ấy mới để ý bão đã hết từ khi nào. Gia đình tôi quây quần với nhau thật vui vẻ và cùng nhau chìm vào giấc ngủ cho đến sáng.
Ông ngoại tôi bị bệnh, uống thuốc mãi chẳng đỡ. Mẹ tôi nghe vậy xót lắm, mẹ quyết đi đến nhà chăm sóc cho ông. Một ngày, rồi hai ngày, một tuần đã trôi qua, sao mẽ tôi vẫn chưa về? Nhà ông bà không lắp ti vi hay sắm một chiếc đài vì ông bà cũng chỉ có đi ra đồng, ra chợ. Cũng vì vậy ngày mẹ tôi trở về nhà, ông bà cũng không hề biết là có bão mà ngăn mẹ tôi lại. Tầm 9 giờ, mẹ kéo chăn lên cho ông, dặn bà hôm sau cho ông uống thuốc rồi xin phép ra về. Trên đường về, sấm chớp cứ đùng đùng nhưng mẹ tôi chẳng quan tâm vì nghĩ là sắp mưa. Càng lúc, gió lại càng một to hơn, bụi ngoài đường dần bay mịt mù, mưa xuống. Mẹ tôi lại không mang áo mưa, mẹ cố phi xe về nhanh nhất có thể. Mẹ muốn về nhà một cách “bí mật” để chúng tôi bất ngờ. Hôm ấy, cha con tôi cũng không ngủ được, tôi thủ thỉ hỏi: “Ba ơi, sắp bão rồi ạ? Không biết mẹ với ông bà có sao không ba?”. Ba tôi chấn an tôi và ôm tôi thật chặt, hai người quyết định gọi cho mẹ để xem mẹ có ổn không. Nhưng mẹ tôi lại không bắt máy, nhận thấy có điều chẳng lành, nhưng ba không thể tôi ở nhà một mình được. Mưa ngày càng lớn và dần chuyển sang bão, cơ thể mẹ tôi dầm mưa đến ướt đẫm. Đi được nửa đường thì xe chết máy, sao lại là vào lúc này chứ, xung quanh chẳng có chỗ sửa cũng không có nhà nào có thể trú mưa, mẹ tôi đành dắt bộ xe về nhà. Nửa tiếng trôi qua, hai cha con tôi vẫn ngồi ở ngoài phòng khách chờ mẹ về. Bỗng dưng, tiếng cổng mở ra, hai cha con vội mở đèn chạy ra. Ôi mẹ đã về, mẹ về thật rồi. Tôi mừng quýnh chẳng ngại người mẹ tôi còn ướt nước mưa mà chạy đến ôm mẹ, bố tôi thì giúp mẹ mang xe vào nhà. Tôi hỏi mẹ liên tục mà chẳng màng đến việc mẹ tôi có trả lời hết không. Mẹ khẽ gỡ tôi ra và hôn lên trán tôi. Ba tôi thủ thỉ: “Mẹ về rồi thì vào thay đồ đi nhé, dính nước mưa sẽ bị cảm lạnh”. Rồi hai ba con tôi cứ ngồi chơi như vậy cho đến khi mẹ bước ra, cả nhà khi ấy mới để ý bão đã hết từ khi nào. Gia đình tôi quây quần với nhau thật vui vẻ và cùng nhau chìm vào giấc ngủ cho đến sáng.
Bạn kham khảo@