Đề bài: Em hãy viết một bài văn tả về thầy hoặc cô giáo mà em yêu quý nhất! [Chú ý: LÀM GIÙM MÌNH VỀ THẦY NHA, THẦY TÊN LÊ VĂN CƯỜNG, 32 TUỔI, GIÁO VI

Đề bài: Em hãy viết một bài văn tả về thầy hoặc cô giáo mà em yêu quý nhất!
[Chú ý: LÀM GIÙM MÌNH VỀ THẦY NHA, THẦY TÊN LÊ VĂN CƯỜNG, 32 TUỔI, GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM LỚP 5A5, TRƯỜNG TIỂU HỌC MẬU LƯƠNG. LÀM ƠN GIÚP MÌNH NHA!]????????????????????????????

0 bình luận về “Đề bài: Em hãy viết một bài văn tả về thầy hoặc cô giáo mà em yêu quý nhất! [Chú ý: LÀM GIÙM MÌNH VỀ THẦY NHA, THẦY TÊN LÊ VĂN CƯỜNG, 32 TUỔI, GIÁO VI”

  1.  “Muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.” đúng như vậy, người thầy đã dạy cho chúng ta rất nhiều bài học hay. thầy tôi cũng vậy, thầy là người đã diều dắt tôi nên người, thầy cũng đã cho tôi rất nhiều kiến thức. một trong những người thầy mà tôi yêu quý nhất chính là thầy LÊ VĂN CƯỜNG, người đã chủ nhiệm tôi năm lớp 5 tại trường TIỂU HỌC MẬU LƯƠNG.

     năm nay thầy đã 32 tuổi, thầy có một thân hình cân đối. tuy thầy trong mắt mọi người thì thầy không hoàn hảo lắm nhưng đối với tôi thầy là một người thầy tuyệt vời. đúng như mọi người nói “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn” mỗi khi nhìn vào đôi mắt của thầy tôi nhìn thấy được thầy đang suy nghĩ gì , đôi  mắt của thầy luôn đầy tình yêu thương và nghị lực giúp tôi cảm thấy tự tin trong mọi việc. đôi mắt của thầy long lanh ánh lên sự hiền hậu.  thầy là một người rất hiền và vui tính nhung trong học tập thầy là một người rất nhiêm khắc. mỗi khi ai không hiểu bài thầy luôn ân  cần giảng lại. thầy đôi khi thầy la mắng chúng tôi nhưng chúng tôi không buồn vì thầy yêu thương chúng tôi nên mới la mắng chúng tôi.  thầy giảng từng li tùng tí nên chúng tôi cảm thấy dễ hiểu. thầy thường giúp đỡ mọi người và luôn nhắc  nhở chúng tôi trong học tập. 

      tôi hứa sẽ học thật giỏi, làm một người có ích cho xã hội để không phụ công dạy dỗ của thầy. tôi rất yêu thầy

    Bình luận
  2. Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

    Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.

    Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

    Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ”lận đận” với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:”chào các con, thầy tên là LÊ VĂN CƯỜNG, 32 TUỔI, GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM LỚP 5A5 TRƯỜNG TIỂU HỌC MẬU LƯƠNG.

    Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:” Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con”. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

    Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:”thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo” thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thấy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

    Ngày tháng trôi qua, em mỗi ngày một lớn, được học nhiều điều hay, điều mới, được học thầy giáo mới, nhưng hình ảnh của thầy giáo cũ vẫn mãi mãi trong em. Em nguyện ra sức học tập để không phụ lòng thầy.

    cho mik xin câu trả lời hay nhất nhé

    Bình luận

Viết một bình luận