Đề: Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em. Các bạn làm theo dàn ý này nha MB: Dẫn dắt- giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ của mình. TB: –

Đề: Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em.
Các bạn làm theo dàn ý này nha
MB: Dẫn dắt- giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ của mình.
TB: – Tả thời gian, không gian, tâm trạng.
– Diễn biến ( xảy ra ) ở đâu, như thế nào ( khung cảnh và tâm trạng).
– diễn biến câu chuyện và tâm trạng của mình
…..
KB: Cảm nghĩ của mình.
Mình cần gấp, cảm ơn nhiều ạ

0 bình luận về “Đề: Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em. Các bạn làm theo dàn ý này nha MB: Dẫn dắt- giới thiệu về kỉ niệm đáng nhớ của mình. TB: –”

  1. Trong cuộc đời mỗi người ai chẳng có một kỉ niệm của tuổi thơ khiến cho ta nhiều lúc bặt cười hay vỡ ào lên khóc. Tôi cũng vậy , tuổi thơ tôi gán liền với làng quê yên bình và cậu bạn thân nghiêm nghị của tôi.

      Tôi hồi nhỏ là một cô ngỗ nghịch.Lúc nào cũng kiếm chuyện quậy phá,đánh nhau nhiều lần bị đòn nhừ tử ôn mà tôi vẫn chứng nào tật nấy.Khi đó, tôi cực ghét con gái lúc nào cũng ỏng ẹo,hở tý là khóc như mưa khiến tôi phải lạnh run cả người khi lại gần.Tôi cũng chẳng ưa gì mấy thằng con trai ‘con nhà người ta’ vậy mà trời sui sao tôi lại có thằng bạn thân như vậy.

      Thằng bạn tôi có dáng người cao , điểm trai hơn những thằng tôi đánh lộn hay cung tôi quậy phá nhưng khuân mặt nó luôn nghiêm nghị với tôi. Có nó làm bạn như tôi được mở một tương lai tươi sáng khác , một tương lai tốt đẹp .Tôi còn nhớ rất sõ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau , lần đó tôi với nó đứng vị trí đối nghịch nhau hoàn toàn.Nó là một lớp trưởng gương mẫu chả bù cho tôi một đứa con gái mà con trai gặp còn phải xách dép chạy , còn thành tích thì chẳng ai dành được vị trí bét  của tôi.Một hôm , tôi trốn học đi chơi tôi chơi nhong nhong với mấy đứa con trai khác trong làng.Tối đó tôi vừa bước vào cửa , thấy ba cầm cây chổi đứng trước của chờ tôi bỗng nổi cả da gà.tôi chưa kịp định hồn thì ba cầm cây chổi đánh tôi như trời giáng.Ôi chao ,vì trận đồn đó mà tôi phải le lét mấy hôm mà cũng vị vậy mấy đứa hận tôi thấu xương đã bắt đầu trả thù.Ngày hôm sao ,tôi vừa bước vào cổng trường đã thấy một đám ‘chào đón tôi’ tôi biết lần này mình chết chắc .Nhưng thằng lớp trưởng nó như một vị thần suất hiện và cứu tôi ra khỏi hố đen.Từ hôm đó chúng tôi nói chuyện nhiều hơn rồi ko biết từ bao giờ hai đứa đã thân thiết như vậy.

     Tôi cứ tưởng tình bạn giữa chúng tôi sẽ mãi tươi đẹp như vậy.Nhưng khi tôi lên 10 tuổi ,ba mẹ tôi chuyên lên thành phố và tôi cũng phải chuyển theo.Đêm trước ngày tôi phải đi xa, hai đứa không biết đã nói bao nhiêu và đã rơi bao nhiêu là nước mắt, Ôi sao, tôi là đứa ghét khóc nhưng sao bây giờ tôi không kìm được nước mắt vậy.Buổi sáng mà đối với là đáng sợ nhất đã tới,tôi phải theo ba mẹ lên thành phố .Tôi vừa mong nó tới để gặp lần cuối mà cũng mong nó đừng tới vì sợ gặp rồi nở rời.đến khi bánh xe lăn bánh tôi  nó vẫn không tới tôi tự nhử rằng không sao hết.Sau vài năm tôi mới có dịp về quê lại nhưng nó không còn ở đây . ba mẹ nó ly dị , nó phải theo mẹ chuyển sang nói khác.

     Tuổi thơ tôi gắn bó với nó , hai đứa thân thiết tưởng như đổi chim sẻ vậy mà giờ mỗi đứa một nơi.Tôi chỉ ước bản thân một lần trở lại tuổi nhỏ, chơi với nó vui nổ trời vào một ngày trời không nắng chẳng mưa. Để cùng nó nô đùa. Một tuổi thơ đầy niềm vui nhưng không thiếu những giọt nước mắt.

    Bình luận

Viết một bình luận