Đề,nghĩ tiếp các sự việc để kể tiếp câu chuyện An Dương vương my châu,và Trọng thủy ,kể từ sau khi trọng thủy tự tử ở giếng loa thành.
Đề,nghĩ tiếp các sự việc để kể tiếp câu chuyện An Dương vương my châu,và Trọng thủy ,kể từ sau khi trọng thủy tự tử ở giếng loa thành.
Sau khi Trọng Thuỷ rơi xuống giếng, chàng bị cuốn theo dòng suối và thấy được rằng mình đã trôi ra biển, nhưng kì lạ thay biển lúc này không có tới 1 con sóng, chàng đi mãi, đi mãi và cuối cùng chàng đi tới một cung điện nguy nga. Do mải đứng nhìn trước vẻ đẹp lộng lãy của cung điện mà chàng quên mất mình đã đi vào cấm cung, thế là chàng bị lũ lính tôm bắt giữ lại. Chàng bị dẫn đến một cung điện nguy nga, trên ghế có một người phụ nữ người đeo ngọc ngà, châu báu. Nàng nói:
– Tại sao người dám vào đây ?
– Tôi chỉ muốn chiếm ngưỡng cái vẻ đẹp này mà thôi ? – Trọng Thuỷ đáp:
Bỗng nhiên, người phụ nữ đó lớn tiếng:
– Ngươi khiến 1 người phụ nữ phải chết oan uổng, khiến cho cả 1 đất nước phải suy tàn, ấy vậy mà ngươi có thể đứng đó và chiêm ngưỡng sao ??
Trọng Thuỷ nói:
– Ta biết ta đã gây ra nhiều tội ác, vì vậy mà ta nhảy xuống giếng do nhìn thấy nàng Mị Châu, đến giờ cái chết của Mị Châu vẫn khiến cho ta cảm thấy đau đớn mỗi đêm
Nói đến đó, giọt lệ của Trọng Thuỷ tuôn ra, những giọt lệ đầy tiếc nuối và đau đớn. Khi đó, người phụ nữ đó bước xuống, và bỏ lớp mặt nạ ra. Hoá ra đó là Mị Châu, Trọng Thuỷ ngạc nhiên:
– Là nàng sao ! Nàng chưa chết sao, thật là hạnh phúc quá.
Hai người ôm nhau và khóc, lúc đó Mị Châu nói:
– Em được vua thuỷ tề cứu vì người thương cảm cho số phận của em, nên giờ em được sống một cuộc sống đầy đủ ở đây.
Trọng Thuỷ nói:
– Vậy nàng có thể trở lại trần gian với ta rồi, chúng ta sẽ được sống hạnh phúc nhưu trước kia.
Mị Châu nói, mặt buồn rầu:
– Trọng Thuỷ ơi! Chúng ta không thể quay trở về trần gian được nữa, vì hai chúng ta đã chết rồi. Phải, một cái chết rất là đau đớn. Liệu, chàng có thể ở đây và sống bên thiếp không.
Trọng Thuỷ đồng ý và hai người sống hạnh phúc với nhau
Bên trên là những logic vặn vẹo của một người ngu văn
`=>` Mong chủ tus nhận ._.
`=>` Đây là câu trả lời cuối cùng của tui, mãi nhớ mọi người :Đ
Trọng Thủy nhảy xuống giếng sâu tử tự nhưng chàng không chết. Lúc tỉnh dậy, chàng thấy mình đã đến một vùng đất xa lạ. Chàng bước đi mà không biết bản thân sẽ đi về đâu. Khi đã đi rất lâu, Trọng Thủy đã thấm mệt thì bỗng nhiên nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ. Chàng bèn bước đến rồi gõ cửa. Một bà lão ra mở cửa và hỏi:
– Cậu là ai? Đến đây có việc gì?
Trọng Thủy đáp:
– Tôi là người qua đường, chẳng may lạc đến nơi đây, không biết có thể xin vào nhà ngồi nghỉ một lát được không?
Bà lão tốt bụng mời Trọng Thủy vào nhà, cho chàng uống nước. Bỗng nhiên, Trọng Thủy nhìn thấy chiếc áo lông ngỗng giống như của Mị Châu ở trên ghế. Chàng bèn hỏi bà lão xem trong nhà còn ai. Khi biết được bà còn sống cùng con gái, chàng liền xin bà cho mình được gặp mặt. Bà lão bèn gọi con gái của mình ra.
Trọng Thủy nhìn thấy Mị Châu, chàng vô cùng ngạc nhiên. Mị Châu sửng sốt khi gặp lại Trọng Thuỷ. Nhìn vẻ đau khổ và uất hận còn đong đầy trong đôi mắt đẫm lệ của Mị Châu, Trọng Thuỷ bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng. Trọng Thuỷ đã quỳ xuống, van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình:
– Nàng ơi! Hy vọng nàng hãy tha lỗi cho ta, ta không thể nào làm khác được, đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng tin yêu ta nên không giấu diếm điều gì, nhưng ta đã lợi dụng sự tin yêu để phản bội nàng.
Mị Châu vẫn im lặng không nói gì. Trọng Thuỷ càng đau khổ và quặn thắt ở trong tim, chàng giãi bày hết nỗi lòng của mình:
– Quả là lúc đầu, ta rắp tâm lừa dối cha con nàng, lừa dối cả đất Âu Lạc, nhưng sau một thời gian chung sống, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám nó không hề vụ lợi. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha. Nhưng xin nàng hãy hiểu cho ta không thể làm khác được, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm không thể nào bỏ qua. Nàng có biết không, ta đã phải chịu dày vò, dằn vặt. Lúc ta nhận ra sự nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn màng. Ta quyết định dùng cái chết để tạ tội. Nghe đến đây, mắt Mị Châu đã ướt lệ, giọng nghẹn ngào:
– Ta đã tin tưởng vào tình yêu của chàng. Nhưng chàng đã nhân tâm lừa dối ta. Mối thù giết cha, cướp nước không thể nào xóa bỏ. Chúng ta cũng không thể quay lại như trước kia được nữa.
Trọng Thủy nghe vậy vô cùng đau xót. Chàng nói với Mị Châu:
– Ta là kẻ có tội, đã tìm đến cái chết một lần nhưng lại may mắn sống sót và được gặp lại nàng để xin lỗi. Nay cũng không mong ước gì hơn. Chỉ xin nàng tiếp tục sống, quên đi quá khứ đau buồn.
Nghe đến đây, Mị Châu đã cảm thấy mềm lòng. Nhưng nàng vẫn không quên đi nỗi đau mất nước, liền nói với Trọng Thủy:
– Mọi việc tuy đã là quá khứ, ta có thể tha thứ cho lỗi lầm của chàng. Nhưng đôi ta không thể trở lại chung sống như xưa. Vậy mong chàng hãy rời đi để từ nay không còn gặp lại.
Trọng Thủy biết rằng ý Mị Châu đã quyết, lại nhận được sự tha thứ từ nàng. Chàng đành nói lời từ biệt với Mị Châu rồi ra đi. Kể từ đó hai người không còn gặp lại nhau.