đề văn: hãy kể lại kỉ niệm đi mưa của em với bạn thân
0 bình luận về “đề văn: hãy kể lại kỉ niệm đi mưa của em với bạn thân”
Em vẫn nhớ kỉ niệm ấy . Một lần trời mưa nhưng lúc đó em đi xe đạp mà lại ko mang theo áo mưa. Bạn thân của em biết liền đến và cho em mượn áo mưa và mỉm cười với em . Chúng em cùng nhau đi xe đạp về nhà .
Bạn tham khảo và viết cjo nó dài hơn nhé
Cho mk : 5 sao . Câu trả lời hay nhất . Cảm ơn nha
Em vẫn nhớ kỉ niệm ấy . Một lần trời mưa nhưng lúc đó em đi xe đạp mà lại ko mang theo áo mưa. Bạn thân của em biết liền đến và cho em mượn áo mưa và mỉm cười với em . Chúng em cùng nhau đi xe đạp về nhà .
Bạn tham khảo và viết cjo nó dài hơn nhé
Cho mk : 5 sao . Câu trả lời hay nhất . Cảm ơn nha
Đây là tôi kể chuyện của bố:
Trong cuộc đời hầu hết ai cũng có một ngươi bạn thân, nhưng với tôi nó chỉ là mong ước. Tôi đã suýt nhầm tưởng đó là bạn thân, nhưng tôi sẽ kể lại cho các bạn nghe. Kỉ niệm đó không phải là tình bạn thật sự, nhưng tôi vẫn luôn muốn nó trở thành một kỉ niệm đẹp của tôi đối với “người bạn thân ” đầu tiên.
có lần chúng tôi hẹn nhau đi tổ trời mưa bố táng 3 táng tôi vẫn vui ^_^
Tôi trước giờ không hoà đồng với các bạn trong lớp, chỉ có nói chuyện qua loa, suốt ngày ngồi trong nhà. Cho đến 1 ngày, 1 một người bạn chuyển đến lớp tôi hoc, lúc đó tôi mới lớp 7, mặc dù tôi và cậu ấy hai giới tính riêng biệt nhưng cậu ấy đã đến làm quen với tôi trước. Cậu ấy là Hà, lúc đầu tôi cũng không ưa gì rồi lạnh lùng bỏ qua. Nhưng cậu ấy cứ bám lấy tôi, tôi mới bắt đầu nói chuyện với cậu ấy. Mới đầu, thấy không quen, quá mất nhiều thời gian, tôi thường dành những thời gian trầm lặng đó để tra cứu, học hỏi. Lúc đó, Hà không bảo tôi nói chuyện mà thay vào đó là học cùng tôi, cùng tôi thảo luận, dần dần, tôi hoà đồng hơn và càng ngày càng thân với Hà. Một ngày, tôi đang đi trên đường đi học về với Hà thì một chiếc moto đi ngược chiều với tốc độ nhanh lao về phía chúng tôi, Lúc đó tôi mải mê với cái máy điện thoại, cho đến lúc nó lao đến, Hà mới đi vừa đẩy tôi qua bên kia đường, thật may là chúng tôi không bị sao nhưng Hà từ đó trở nên sợ hãi, không dám ra ngoài, không nói chuyện với ai, có nói chuyện với tôi và bố mẹ cậu ấy một chút nhưng dường như chỉ là nói cho xong. Chuyện đó cứ kéo dài liền 2 tuần. Một ngày, muốn tạo một bất ngờ cho Hà nên tôi đã nói với bố mẹ cô ấy là cho tôi vào nhà khi họ đi vắng. Tôi mua cho cậu ấy một món quà rồi rón rén đến phòng cô ấy. Định kéo tay mở của thì 1 sự thật mà tôi k ngờ tới …..
mệt vc câu chuyện có thật >_<