Đoạn văn ạ
Giúp em với ạ ko copy trên mạng nha mn em cảm ơn nhiều vào nha
viết một đoạn văn xen kẽ miêu tả tự sự biểu cảm kể về 1 lần em mắc lỗi
Đoạn văn ạ
Giúp em với ạ ko copy trên mạng nha mn em cảm ơn nhiều vào nha
viết một đoạn văn xen kẽ miêu tả tự sự biểu cảm kể về 1 lần em mắc lỗi
Việc nói dối bố mẹ về bài kiểm tra Văn 45 phút khiến em vô cùng ân hận. Hôm đó, sau khi được cô giáo phát bài kiểm tra và thấy điểm số bốn đỏ chót trên ô điểm vì tội không lười học, em sợ hãi vô cùng. Em rất lo rằng bố mẹ sẽ biết và phạt em. Cả buổi học hôm đó, đầu óc em không nghĩ được gì khác ngoài việc ngoài suy nghĩ phải làm sao để bố mẹ không biết. Tối đó khi trở về nhà như thường lệ là gương mặt tươi cười của mẹ cùng lời hỏi: Học vui không con? Em cố nặn một nụ cười tươi vì sợ mẹ nghi ngờ và trả lời mẹ. Mẹ lúc nào cũng hiền hậu và yêu thương em. Vì lẽ đó mà em càng không đủ dũng khí nói ra với mẹ về con số kia. Bữa cơm gia đình với em tự nhiên căng thẳng đến lạ! Những món ăn em yêu thích bỗng chẳng còn sức hút gì. Con cá vàng rượm, bát canh cua thơm ngon… nếu là em của thường ngày thì em sẽ ngay lập tức xà xuống và ăn ngấu nghiến. Nhưng giờ đây em chỉ bình thản ngồi ăn ngoan ngoãn chẳng buồn hé răng một lời. Đến khi được bố hỏi về bài kiểm tra, em chỉ dám bẽn lẽn nói dối một điểm số khác để che giấu đi điểm số đáng xấu hổ kia. Em cứ trằn trọc mãi về việc nói dối của bản thân. Mắt em thao láo nhìn lên trần nhà, em mường tượng về vẻ giận dữ của mẹ, về ánh mắt thất vọng của bố. Sự sợ hãi to lớn như một con quỷ dữ làm lòng em ân hận vô cùng. Giá như, giá như em đủ dũng khí để nói rõ với bố mẹ về điểm số, về việc học và sự lười biếng của bản thân. Màn đêm buông dần, khi mà chỉ còn ánh trăng tỏa sáng cùng những ngôi sao, em chìm trong dòng tâm trạng. Phóng tầm mắt mình ra xa nhìn vào khoảng không với ánh đèn xe cộ khi sáng, khi nhòa khiến em vơi đi chút buồn bã. Thì ra, khi ta làm sai, khi ta nói dối, cái bất an, cái lo sợ như một sự trừng phạt của tinh thần làm ta day dứt đến vậy!