Đọan văn nói về cảm xúc của em khi chia tay mái trường khoảng 10 đến 15 câu
0 bình luận về “Đọan văn nói về cảm xúc của em khi chia tay mái trường khoảng 10 đến 15 câu”
TL:
Thoáng cái, 5 năm thời tiểu học đã trôi qua, giờ đây em đã chuẩn bị phải rời xa mái trường tiểu học “Lương Thế Vinh” thân yêu. Từ lúc mới còn bỡ ngỡ, là đàn em nhỏ nhất đặt trên đến mái trường này. Thế mà, bây giờ đã là anh chị trong trường. Cảm xúc sắp chia tay ngôi trường thật khó tả và xúc động. Em suy nghĩ nhiều về thầy cô và bạn bè. Khi không gặp lại thầy cô giáo đã gắn bó cùng em 5 năm học qua. Những khoảnh khắc được ba mẹ cầm tay dắt trên con đường đi học. Khoảng khắc cô cầm tay đưa từng nét chữ, chỉ bảo từng phép tính. Những khoảng khắc đó sẽ in sâu vào trái tim em. Giờ đây, em muốn khóc òa lên như lúc mẹ buông tay em ra và tự mình bước đi. Mãi mãi em không quên những giây phút này
Em không bao giờ có thể quên đi ngày chia xa mái trường cấp 1. Nhớ lại ngày ấy, lòng em lại nôn nao khó tả. Năm năm gắn bó, năm năm học với bao niềm vui, nỗi buồn. Vậy mà thời gian lại như một cái chớp mắt. Em thấy khó chịu quá, thấy buồn quá. Dẫu em biết đã đến lúc mình phải rời xa mái trường với thầy cô, lớp học thân quen nhưng lòng vẫn đau đáu khôn nguôi. Từng kí ức chúng em nô đùa dưới hàng cây phượng, những ngày chúng em chạy nghịch sân trường. Mọi cảnh tượng đều đẹp vô cùng trong tâm trí em. Em nhớ những giờ học quá. Nhớ cả bóng cô thầy luôn ân cần, gần gũi. Dẫu biết rằng mình phải lớn lên, mình phải trưởng thành. Nhưng sự gắn bó, sự đau đớn thì chẳng thể nguôi ngoai. Quả thực, mái trường là ngôi nhà thứ hai, ngôi nhà của xúc cảm và những trăn trở trong lòng người.
TL:
Thoáng cái, 5 năm thời tiểu học đã trôi qua, giờ đây em đã chuẩn bị phải rời xa mái trường tiểu học “Lương Thế Vinh” thân yêu. Từ lúc mới còn bỡ ngỡ, là đàn em nhỏ nhất đặt trên đến mái trường này. Thế mà, bây giờ đã là anh chị trong trường. Cảm xúc sắp chia tay ngôi trường thật khó tả và xúc động. Em suy nghĩ nhiều về thầy cô và bạn bè. Khi không gặp lại thầy cô giáo đã gắn bó cùng em 5 năm học qua. Những khoảnh khắc được ba mẹ cầm tay dắt trên con đường đi học. Khoảng khắc cô cầm tay đưa từng nét chữ, chỉ bảo từng phép tính. Những khoảng khắc đó sẽ in sâu vào trái tim em. Giờ đây, em muốn khóc òa lên như lúc mẹ buông tay em ra và tự mình bước đi. Mãi mãi em không quên những giây phút này
Em không bao giờ có thể quên đi ngày chia xa mái trường cấp 1. Nhớ lại ngày ấy, lòng em lại nôn nao khó tả. Năm năm gắn bó, năm năm học với bao niềm vui, nỗi buồn. Vậy mà thời gian lại như một cái chớp mắt. Em thấy khó chịu quá, thấy buồn quá. Dẫu em biết đã đến lúc mình phải rời xa mái trường với thầy cô, lớp học thân quen nhưng lòng vẫn đau đáu khôn nguôi. Từng kí ức chúng em nô đùa dưới hàng cây phượng, những ngày chúng em chạy nghịch sân trường. Mọi cảnh tượng đều đẹp vô cùng trong tâm trí em. Em nhớ những giờ học quá. Nhớ cả bóng cô thầy luôn ân cần, gần gũi. Dẫu biết rằng mình phải lớn lên, mình phải trưởng thành. Nhưng sự gắn bó, sự đau đớn thì chẳng thể nguôi ngoai. Quả thực, mái trường là ngôi nhà thứ hai, ngôi nhà của xúc cảm và những trăn trở trong lòng người.