Đọc bài thơ sau đây và trả lời các câu hỏi từ Câu 1 đến Câu 4:
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
…ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
(Mẹ – Đỗ Trung Quân)
Câu 1: Xác định thể thơ của văn bản.
Câu 2: Nêu tác dụng của biện pháp nhân hóa được sử dụng trong câu Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt/ Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Câu 3: Nhà thơ đã nhận ra được điều gì trong những câu thơ sau:
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Câu 4: Tình cảm, suy tư nào của nhà thơ được bộc lộ trong đoạn thơ trên khiến anh , chị đồng cảm sâu sắc nhất?
Câu 1: thể thơ tự do
Câu 2: tác dụng: tăng sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt. Ta thấy được sự chảy trôi của thời gian và đồng thời là những lo âu trong con, những xót xa trước tuổi già của người mẹ. Tình cảm của người con với mẹ thông qua hình ảnh nhân hóa thời gian chạy kia càng được tô đậm và khẳng định
Câu 3: Nhà thơ nhận ra rằng đôi khi mình, những đứa con còn quá hờ hững, quá vô tâm với mẹ. Người mẹ già đã bao mong chờ, bao yêu thương dành cho con nhưng con lại cứ mải đi, mải xa rời. Để rồi đến khi nhận ra, đến khi nhìn lại thì không còn thấy bóng hình mẹ ở bên. Nếu ta không trân trọng, không yêu thương mẹ thì mãi mãi chẳng còn có cơ hội để quay lại trước tuổi già của mẹ, trước thời gian khắc nghiệt trôi đi.
Câu 4:
Tình cảm được bộc lộ trong đoạn thơ khiến em ấn tượng hơn cả đó là phải biết trân trọng, yêu thương mẹ. Sự lớn lên, sự ra đi của ta gắn liền với tuổi mẹ già yếu. Mẹ sẽ mãi chẳng thể bên ta để chăm sóc, vỗ về. Hi sinh của người mẹ chính là vì con để rồi người con trong những mải mê của cuộc đời quên đi bóng hình mẹ, quên đi bao nhọc nhằn của đời mẹ đã hi sinh vì con. Có lẽ đó là nỗi ân hận trong bàng hoàng, trong phút sực tỉnh nhận ra tất cả sai lầm của bản thân. Người con giờ hối hận nhưng dường như đã quá muộn màng để nói ra với mẹ.