Đọc đoạn thơ:
Bà ngồi yên rất lâu
Bóng tạc lên vách đất
Dải khăn vuông đội đầu
Gió lọt vào phơ phất
Ôm Hương, tay run run
Bỗng nhiên bà chớp mắt
Cái bao tượng của bà
Thắt bụng dần nhỏ lại
Cả một đời lo toan
Lưng bà giờ như gãy
Bà vẫn vui công việc
Chả lúc nào ngơi tay
(“Bà và cháu” – Trần Đăng Khoa)
Dựa vào nội dung đoạn thơ, em hãy hình dung và tả lại hình ảnh người bà đáng kính của mình.
(10 – 15 dong)
Em lớn lên không chỉ với những lời dạy nghiêm khắc của ba mẹ, những bài học lí thú của thầy cô mà còn với những lời ru à ơi ngọt ngào, những câu chuyện cổ tích huyền ảo, những vỗ về thương yêu hết mực của bà.
Em mới yêu quý bà làm sao! Người bà đã ngoài sáu mươi của em vẫn ngày đêm lắng lo cho con cháu. Bà chẳng còn vẻ trẻ trung như trong ảnh thuở bà đôi mươi, giờ bà mập mạp đúng như một “quý bà”. Làn da trắng mịn giờ đây toàn những nếp nhăn. Mỗi khi nở nụ cười, những nếp nhăn khẽ xô lại. Em thầm nghĩ, có lẽ đó là dấu tích của thời gian, của bao sự hi sinh, nhọc nhằn. Mái tóc bà đã gần “trắng như mây” như lời bài hát nào đó em vẫn từng hát. Mùa đông, bà thường búi tóc rồi quấn một chiếc khăn để giữ ấm. Gương mặt bà tròn đầy, phúc hậu. Khuôn miệng móm mém mỗi lúc nhai trầu. Vì bà thường ăn trầu nên hàm răng bà đã nhuộm một màu đen. Bà kể, hồi bà con gái đã nhuộm răng đen nên giờ răng càng đen nhánh. Em thích nhất những câu chuyện cổ tích bà kể. Mỗi chiều hè nóng nực, bà ngồi quạt cho chúng em nằm ngủ, kể những câu chuyện cổ tích thần kì, thế giới có cô Tấm hiền hậu bước ra từ quả thị, có chàng dũng sĩ Thạch Sanh giương cung bắn đại bàng, có cây tre dài tách ra thành từng đốt,…
Em biết bà rất yêu thương chúng em. Cho tới bây giờ, những lời ru ầu ơ ngọt ngào, trìu mến vẫn còn vang vọng trong tâm trí em. Em ước nguyện bà luôn mạnh khỏe để kể cho chúng em nghe nhiều câu chuyện kì thú hơn nữa, để ru những khúc ca ngọt ngào hơn nữa.
Với em, khi còn ở quê, cả tuổi thơ đã gắn liền với những kỉ niệm đẹp về người bà đáng quý.
Bà em năm nay ngoài 70 tuổi, tóc bà bạc phơ, trắng hơn cả mái tóc giả của diễn viên tuồng chèo. Tuy làn da nhăn nheo, nhưng bà vẫn còn nhanh nhẹn. Đôi mắt bà hiền từ, luôn nhìn con cháu một cách trìu mến.
Ngày xưa, khi em còn bé, bà đã thao thức cả đêm để ru cho em ngủ. Vì trước khi về hưu bà là một y tá nên lúc em bị thương thì bà sơ cứu rất nhanh. Và mỗi khi em về nhà bà chơi, bà đã dành cả ngày để chơi với em.
Sự nhân hậu và trìu mến của bà đã giúp cho em có thêm động lực để học hành và lo cho tương lai của mình. Cho đến tận bây giờ, khi ra thành phố rồi, hình ảnh về bà vẫn còn rõ nét trong em.
Ai bảo cóp mạng = xin link.
Xin ctrlhn về nhóm nhé.
#Yuu