Đọc đoạn thơ: Bà ngồi yên rất lâu Bóng tạc lên vách đất Dải khăn vuông đội đầu Gió lọt vào phơ phất Ôm Hương, tay run run Bỗng nhiên bà chớp mắt Cái b

Đọc đoạn thơ:
Bà ngồi yên rất lâu
Bóng tạc lên vách đất
Dải khăn vuông đội đầu
Gió lọt vào phơ phất
Ôm Hương, tay run run
Bỗng nhiên bà chớp mắt
Cái bao tượng của bà
Thắt bụng dần nhỏ lại
Cả một đời lo toan
Lưng bà giờ như gãy
Bà vẫn vui công việc
Chả lúc nào ngơi tay
(“Bà và cháu” – Trần Đăng Khoa)
Dựa vào nội dung đoạn thơ, em hãy hình dung và tả lại hình ảnh người bà đáng kính của mình.

0 bình luận về “Đọc đoạn thơ: Bà ngồi yên rất lâu Bóng tạc lên vách đất Dải khăn vuông đội đầu Gió lọt vào phơ phất Ôm Hương, tay run run Bỗng nhiên bà chớp mắt Cái b”

  1. Câu trả lời:

    Bà em năm nay đã già rồi , đến nay cũng đã 65 tuổi rồi. Bà đã già nhưng vẫn còn mái tóc màu đen , lan da đã sạm lại và nhăn nheo. Bà làm rất nhiều việc trong gia đình. Ngoài ra bà còn nấu ăn rất ngon, may vá rất giỏi. Gia đình em ai cũng yêu quý bà hết. Bà đang quét sân , gió bay qua tóc bà như muốn chơi đùa cùng bà. Bà như một bà tiên lúc nào cũng chăm sóc em. Cả một đời bà phải lo toan cho công việc cũng như là gia đình. Nhưng bà vẫn vui với công việc hàng ngày của mình. Chả lúc nào ngơi tay.

    Cảm ơn!

    Bình luận
  2. Từ thuở còn bé, em đã được bao bọc bởi tình yêu vô tận của bà.

    Bà em năm nay ngoài 60 tuổi, dù có làn da nhăn nheo nhưng tóc bà em vẫn chưa bạc hẳn. Bà có đôi mắt hiền từ, luôn nhìn con cháu bằng ánh mắt trìu mến, điều đó chứng tỏ bà là một người nhân hậu. Chân bà thô ráp vì ngày xưa phải lội bùn. 

    Mỗi khi về quê, khi mới xuống xe em đều cảm thấy mệt, bà đều hỏi :” Đi đường mệt không cháu ?”, và đưa cho em một cốc nước mát. Hồi còn bé, bà đã thao thức để ru em ngủ.

    Em rất yêu bà. Bà đã tiếp sức để em có niềm tin tiếp tục bước đi.

    Bảo cóp mạng = xin link.

    Cho mk xin ctrlhn nhé.

    #Yuu

    Bình luận

Viết một bình luận