Đọcđoạnthơ: Bàngồiyênrấtlâu Bóngtạclênváchđất Dảikhănvuôngđộiđầu Giólọtvàophơphất ÔmHương, tay run run Bỗngnhiênbàchớpmắt Cáibaotượngcủabà Thắtbụngdầ

Đọcđoạnthơ:
Bàngồiyênrấtlâu
Bóngtạclênváchđất
Dảikhănvuôngđộiđầu
Giólọtvàophơphất
ÔmHương, tay run run
Bỗngnhiênbàchớpmắt
Cáibaotượngcủabà
Thắtbụngdầnnhỏlại
Cảmộtđời lo toan
Lưngbàgiờnhưgãy
Bàvẫnvuicôngviệc
Chảlúcnàongơitay
(“Bàvàcháu” – TrầnĐăngKhoa)
Dựavàonội dung đoạnthơ, emhãyhình dung vàtảlạihìnhảnhngườibàđángkínhcủamình.

0 bình luận về “Đọcđoạnthơ: Bàngồiyênrấtlâu Bóngtạclênváchđất Dảikhănvuôngđộiđầu Giólọtvàophơphất ÔmHương, tay run run Bỗngnhiênbàchớpmắt Cáibaotượngcủabà Thắtbụngdầ”

  1. Từ nhỏ em đã lớn lên trong sự đùm bọc, chở che của bà

    Lúc mới sinh ra mẹ em không có thời gian chăm sóc nên bà là người chăm sóc thay mẹ em. Khi em 2 tuổi thì hai bà cháu chuyển xuống quê ở. Còn mẹ em thì trên thành phố để làm việc. Bà em chăm sóc em rất kĩ từ ăn uống đến ngủ. Bây giờ bà đã già nhưng vẫn có một mái tóc đen và đôi mắt đen lay láy. Dù da bà đã nhăn nheo nhưng đối với em bà vẫn đẹp nhất. Bà rất giỏi làm mọi thứ như nấu ăn rất ngon, may đồ rất giỏi ,… Mỗi lần rãnh bà lại ngồi lên ghế và may đồ. Từ ngày khi mẹ em mua chiếc máy tính bản về em đã chỉ cho ngoại rất nhiều công dụng như nghe nhạc, đọc báo,… Nhưng bà rất hay đọc báo về Covid-19. Đến nay bà đã chăm sóc cho em được 10 năm rồi. Mỗi tối em đã lớn nhưng vẫn ngủ cùng với bà để có cảm giác an toàn hơn. Tóm lại dù đi đâu chăng nữa em vẫn sẽ nhớ về người bà đáng kính của em.

      Em rất quý bà của em. Vì bà là người chăm sóc em đã 10 năm rồi

    XIN 5 SAO + CTLHN

    Bình luận
  2. Tuổi thơ của em được nuôi dưỡng bởi những câu hát ru à ơi với cánh cò trắng trên những cánh đồng, với những nàng tiên, ông Bụt trong câu chuyện cổ tích ngàn đời, với những bài học đối nhân xử thế làm người từ người bà kính yêu – người mà em yêu mến và kính trọng nhất trong gia đình.

    Bà em là một người phụ nữ hiền hậu, một người phụ nữ nông dân chân chất thật thà. Đôi tay bà đầy những vết nhăn và những vết đồi mồi bởi sương gió của thời gian. Ông em nói khi bà còn trẻ, đôi tay ấy không phải là đôi tay thon dài mềm mịn như những người phụ nữ khác mà ở trên đầu ngón tay là những vết chai do làm việc, những vết cắt đứt tay. Nhưng ông lại yêu đôi bàn tay đó lắm bởi đó là đôi bàn tay lao động, là dấu ấn chứng minh rằng bà đã vất vả làm việc thế nào vì gia đình, vì chồng con.

    Bà em đã cao tuổi nhưng bà vẫn còn minh mẫn lắm. Có lẽ bởi bà hay tập thể dục đều đặn mỗi ngày nên bà vẫn có thể đi lại bình thường, làm những việc nhỏ trong nhà dù rằng bố mẹ em đã rất nhiều lần bảo bà để đó cho con cháu làm. Mái tóc của bà đã không còn dày và đen như ngày xưa nữa, mà giờ đây, những sợi tóc đã chuyển sang màu bạc trắng như cước, đã thưa đi rất nhiều. Mỗi lần chải tóc cho bà, em lại buồn vô cùng, bởi cứ mỗi sợi tóc rụng xuống thì thời gian bà ở cạnh em lại giảm bớt đi.

    Bà giống như là một kho tàng truyện cổ tích và những câu ca dao vậy. Những ngày còn bé, nằm trong vòng tay ấm áp của bà, trước khi đi ngủ em đều đòi bà kể chuyện và hát ru cho em nghe. Những câu chuyện của bà không chỉ hay mà còn chứa đựng những câu chuyện bài học làm người, chính những bài học ấy đã dạy em lớn khôn nên người. Giọng của bà ngọt ngào và dịu dàng như giọng ca xứ Huế thơ mộng, chính giọng hát ấy đã cùng những câu ca đưa em vào trong giấc mơ cùng những cánh cò trắng trên cánh đồng, cùng hình ảnh những con người nông dân bình dị gần gũi, những chú trâu tung tăng ra đồng mỗi sớm mai.

    Bà rất thích trồng cây, đặc biệt là trồng rau. Mảnh vườn nhỏ của nhà em vẫn luôn để trống dưới bàn tay của bà lại trở thành một vườn rau xanh mát với đủ loại rau khác nhau, trong đó có rất nhiều loại rau em thích nữa: rau thơm, rau muống, rau ngót. Bà nói bây giờ thực phẩm ngoài chợ không đáng tin, nhất là rau nên trồng rau thế này vừa giết được thời gian mà nhà vừa có rau sạch để ăn. Không chỉ vậy, khi rau tươi tốt, bà còn hái mang đi cho hàng xóm mỗi nhà một ít. Món quà không phải là giá trị gì nhưng lại chứa đựng sự quan tâm và tấm lòng chân thành của bà.

    Em thích nhất là mỗi dịp Tết đến, bà lại cùng ông chuẩn bị lá dong để gói bánh chưng. Những chiếc bánh chưng vuông vắn mềm dẻo vô cùng ngon được bà cẩn thận làm từ khâu làm nhân đến khâu luộc bánh. Mỗi năm khi cùng bà ngồi trông nồi bánh chưng, bà lại kể em nghe câu chuyện về ngày Tết, về bánh chưng bánh dày, về cây nêu, về pháo đỏ, chợ Tết khiến em vô cùng thích thú. Đặc biệt, bà là người bà vô cùng yêu thương con cháu.

    Mỗi lần em ốm, bà đều ở bên lo lắng chăm sóc cho em, khuyên em uống thuốc, nấu cháo cho em ăn. Bà tỉ mỉ và chu đáo giống như “người mẹ” thứ hai của em vậy. Khi em ở nhà, bà luôn giục em đi làm bài, để việc đó bà làm hộ cho. Mỗi lần bố mẹ em bảo bà để cho em làm thì bà lại cười và bảo lại rằng: “Bà già này còn khỏe lắm, tụi bây cứ để cho nó học. Mấy việc cỏn con này thì cứ để đó cho bà, chứ chơi mãi cũng buồn.” Nghe lời bà nói, em lại tự nhủ bản thân phải cố gắng học tập thật tốt, đạt nhiều thành tích cao để bà vui lòng và cũng không phụ công ơn và tình yêu thương của bà dành cho em.

    Em yêu bà em nhiều lắm! Bà chính là động lực để em cố gắng học tập tốt hơn. Em mong bà sẽ sống lâu trăm tuổi để sum vầy hạnh phúc cùng con cháu.

    xin ctlhn

    cảm ơn

    Bình luận

Viết một bình luận