Đóng vai anh thanh niên kể lại Lặng lẽ Sa pa ( làm mở bài thôi ạ)
*KO CHÉP MẠNG*
0 bình luận về “Đóng vai anh thanh niên kể lại Lặng lẽ Sa pa ( làm mở bài thôi ạ)
*KO CHÉP MẠNG*”
Nhaf thơ Thanh Hải trong bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” có viết:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
Vâng, đến bây giờ mỗi khi đọc lại những câu thơ ấy tôi lại nhớ về những năm tháng sống và làm việc trên đỉnh núi Yên Sơn cao 2600 m. Nói đến đây, có khi các bạn cũng đã biết tôi là ai, tôi chính là anh thanh niên một chàng trai 27 tuổi với cái biệt danh là “thèm người” làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu đo gió đo mưa đo nắng để phục vụ cho sản xuất và chiến đấu trong những năm tháng xây dựng chủ nghĩa xã hội. Sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe về công việc cũng như cuộc sống của tôi ở cái nơi cao 2600m nhé!
(Bạn tham khảo xem có đc ko nhé! Cho mk ctlhn nha)
Trời mưa to, sấm nổi lên đùng đùng , từng tia chớp loé lên rạch tan bầu trời … Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà , ngồi một mình trong căn nhà tối tăm bên cạnh cửa sổ cũ kĩ, tôi thấy hơi cô đơn . Trong cái cảnh này tôi bỗng chợt “ thèm “ người quá. Đã ba tháng rồi chẳng ai lên đây chơi với tôi cả , chợt tôi nhớ làm sao cái buổi hôm chủ nhật ấy , trời trong mây trắng , có những ba vị khách đến ghé thăm nhà mình …
Nhaf thơ Thanh Hải trong bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” có viết:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
Vâng, đến bây giờ mỗi khi đọc lại những câu thơ ấy tôi lại nhớ về những năm tháng sống và làm việc trên đỉnh núi Yên Sơn cao 2600 m. Nói đến đây, có khi các bạn cũng đã biết tôi là ai, tôi chính là anh thanh niên một chàng trai 27 tuổi với cái biệt danh là “thèm người” làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu đo gió đo mưa đo nắng để phục vụ cho sản xuất và chiến đấu trong những năm tháng xây dựng chủ nghĩa xã hội. Sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe về công việc cũng như cuộc sống của tôi ở cái nơi cao 2600m nhé!
(Bạn tham khảo xem có đc ko nhé! Cho mk ctlhn nha)
Trời mưa to, sấm nổi lên đùng đùng , từng tia chớp loé lên rạch tan bầu trời … Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà , ngồi một mình trong căn nhà tối tăm bên cạnh cửa sổ cũ kĩ, tôi thấy hơi cô đơn . Trong cái cảnh này tôi bỗng chợt “ thèm “ người quá. Đã ba tháng rồi chẳng ai lên đây chơi với tôi cả , chợt tôi nhớ làm sao cái buổi hôm chủ nhật ấy , trời trong mây trắng , có những ba vị khách đến ghé thăm nhà mình …