Đóng vai ngọn đèn bão, kể lại sự việc cụ bơ-men vẽ chiếc lá cuối cùng trong đem mưa gió

Đóng vai ngọn đèn bão, kể lại sự việc cụ bơ-men vẽ chiếc lá cuối cùng trong đem mưa gió

0 bình luận về “Đóng vai ngọn đèn bão, kể lại sự việc cụ bơ-men vẽ chiếc lá cuối cùng trong đem mưa gió”

  1. 1. Mở bài

    – Giới thiệu về hoàn cảnh sống

    + Nước Mĩ là một quốc gia phát triển nhưng sự phân biệt giàu – nghèo cũng vô cùng khắc nghiệt.

    – Giới thiệu sơ lược về bản thân

    + Tôi là một họa sĩ nghèo, tên Bơ-men

    + Tối cùng thuê nhà trọ với hai cô bé Giôn- xi và Xiu.

    2. Thân bài

    – Giới thiệu cụ thể về bản thân

    + Tôi là một người nghèo khổ, cô đơn và suốt cuộc đời chỉ mơ trước vẽ được một bức tranh kiệt tác.

    + Tôi là một họa sĩ cầm bút vẽ được hơn bốn mươi năm nhưng đều gặp thất bị.

    + Tôi kiếm sống bằng cách làm người mẫu cho nhiều họa sĩ.

    + Tôi luôn nuôi ước mơ sẽ vẽ được một bức kiệt tác.

    + Cả tôi, Giôn- xi và Xiu cùng nhau thuê một căn phòng ở làng Grinix 

    – Quyết định cứu sống Giôn-xi

    + Tôi và Xiu cùng lo lắng cho bệnh tình của Giôn-xi.

    + Giôn-xi đặt sự sống của mình vào những chiếc lá thường xuân,

    + Giôn-xi luôn ở trong tâm trạng tuyệt vọng, thiếu niềm tin vào sự sống.

    + Tôi quyết định sẽ vẽ một chiếc lá thường xuân cho Giôn-xi

    – Sau đêm vẽ chiếc lá

    + Tôi đã bị ngất và được đưa vào viện.

    + Tôi được biết, cô bé Giôn- xi đã sống lại.

    + Tôi nghĩ mình đã làm nên kì tích.

    + Chiếc lá cuối cùng chính là kiệt tác của cuộc đời tôi.

    3. Kết bài

    – Tôi chuẩn bị tâm lí để ra đi.

    – Lời nhắn nhủ cho hai cô bé đáng thương Giôn-xi và Xiu.

    Đóng vai cụ Bơ-men kể lại truyện Chiếc lá cuối cùng – Mẫu 

    Nước Mỹ là một trong những quốc gia có nền kinh tế phát triển nhất Thế giới nhưng sự phân biệt giàu nghèo cũng vô cùng sâu sắc. Những người nghèo thuộc tầng đáy của xã hội thật khốn khổ, tôi – Bơ men cùng với các họa sĩ trẻ Xiu và Giôn-xi thuê cùng một khu nhà trọ gần công viên Oa Sinh tơn là những người khốn khổ, căn bệnh sưng phổi hoành hành đang có nguy cơ cướp đi cô bé Giôn-xi đáng thương tội nghiệp.

    Tôi là một người nghèo khổ, cô đơn và cả cuộc đời chỉ ước mơ vẽ được một bức tranh kiệt tác. Tôi là một họa sĩ đã cầm bút vẽ được bốn mươi năm nhưng đều gặp phải thất bại. Tôi phải kiếm sống bằng cách làm người mẫu cho nhiều họa sĩ. Nhưng tôi vẫn luôn nung nấu một ước mơ cao đẹp đó là vẽ ” một bức tranh kiệt tác”, nhưng lại chưa bao giờ bắt đầu cả, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ và nó vẫn còn nằm trên giá vẽ!. Tôi, Xiu, Giôn-xi đã ở cùng nhau thuê một căn phòng ở làng Grinnic, tôi ở tầng dưới còn Xiu và Giôn-xi ở tầng trên.

    Khi tôi lên trên gác cùng với Xiu sang buồng bên sợ sệt nhìn cây thường xuân leo trên bức tường gạch nhà bên đối diện với cửa sổ phòng Giôn-xi lá ào ào rụng như trút. Cái giống cây này trút lá về mùa đông thường thì nó đã rụng hết lại thêm thời tiết khắc nghiệt thế này làm gì còn chiếc nào trụ nổi qua đêm nay? Tôi giúp gì được cô bé đây? À! Đúng rồi! Tôi sẽ bí mật vẽ chiếc lá vào đêm nay. Có lẽ chỉ như vậy mới cứu sống được Giôn-xi yếu đuối ngớ ngẩn này chăng?

    Đợi màn đêm buông xuống, tấm mành ở phòng Giôn-xi đã kéo xuống tôi bắt đầu kế hoạch của mình. Một hộp màu cùng vài chiếc bút lông ngọn đèn bảo và một chiếc thang tất cả được đem ra sẵn sàng. Mưa gió chỉ đợi tôi xuất hiện là áo tới. Ôi lạnh quá! Gió bứt mảnh áo mưa cũ nát phần phật xé toạc nó, nước nén vào quần áo buốt lạnh tôi dựng chiếc thang vào tường trèo lên ngọn đèn bão vẫn to đến mấy giường như cũng thấy không đủ sáng. Tôi đưa bàn tay run rẩy của mình về từng từng nét cuống lá màu xanh sẫm, dìa lá hình răng cưa, pha chút vàng, làm sao qua mắt được hai con bé. Trời ơi quần áo của tôi đã ướt sũng, mắt hoa nên hơi thở hổn hển… Hãy cố lên, chỉ một chút nữa thôi…Cuối cùng bức vẽ cũng hoàn thành. Tôi cố gắng tụt xuống khỏi thang. Cái thang rơi xuống đất, bảng màu tung tóe, đèn bảo ngổn ngang, tôi chẳng kịp thu dọn, chẳng nhẽ chết ỏ đây ư? Tôi dùng hết sức tàn bò lết vào trong phòng rồi ngất đi chẳng hay biết.

    Khi tỉnh dậy thì tôi không biết mình mình đang nằm ở đâu toàn một màu trắng toát bác sĩ bước vào thì ra đây là bệnh viện. Sức lực tôi đang cạn dần nhưng thật hạnh phúc khi Xiu đến thăm tôi, cô ấy kể cho tôi nghe về sự hồi sinh của Giôn-xi thế là mọi cố gắng của tôi đã được đền trả. Giôn-xi đã sống, còn tôi, tôi biết mình không qua khỏi, nhưng giờ có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi. Xiu cứ một mực bảo bức vẽ của tôi là kiệt tác. Nào là nó giống thật, nào là nó được vẽ trong hoàn cảnh đặc biệt bằng cả tính mạng của tôi, đem lại sự sống cho giôn vi, nó là nghệ thuật chân chính…

    Tôi chẳng hề có ý định vẽ kiệt tác thế mà nó lại trở thành hiện thực trong giây phút cuối đời này ư? Thế thì hạnh phúc quá.

    Tôi đã sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình. Chúc cho hai cô bé ở lại sống khỏe, trẻ trung có ích thực hiện được hoài bão vẽ kiệt tác của mình và hơn thế hãy đem nghệ thuật chân chính phục vụ tốt hơn cho cuộc sống con người.

    Bình luận

Viết một bình luận