đóng vai Trương Sinh kể lại chuyện người con gái Nam Xương

đóng vai Trương Sinh kể lại chuyện người con gái Nam Xương

0 bình luận về “đóng vai Trương Sinh kể lại chuyện người con gái Nam Xương”

  1. Tôi là Trương Sinh, quê ở Nam Xương, nhà giàu có nhưng tôi lại ham chơi hơn ham học. Khi tầm đôi mươi mẹ tôi đã kén vợ cho tôi. Vợ tôi tên Vũ Nương người con gái thùy mị nết na, lại thêm phần tư dung tốt đẹp. Rồi chiến tranh xảy ra, tôi phải đi lính làm nhiệm vụ. Ngày đưa tiễn tôi lên đường cả mẹ và nàng đều khóc hết nước mắt, mong tôi bình an trở về. Tôi đi lính vợ nhà chăm sóc mẹ tôi và con tôi. Biết tính tôi hay ghen nên vợ rất giữu gìn khuôn phép, một lòng chung thủy chờ tôi. Chiến tranh qua đi, tôi về nhà lòng đầy hứng khởi. Nhưng ngày tôi gia dình lại xảy ra biết bao nhiêu việc. Mẹ tôi sinh bệnh nên đã mất. Tôi bế đứa con nhỏ ra thăm mộ mẹ, nhưng bé Đản khóc lớn, không chịu đi cùng tôi, tôi dỗ dành thì con tôi nói: “Ông cũng là cha tôi ư? Ông lại biết nói chứ không giống như cha trước kia chỉ nín thin thít.”. Tôi ngạc nhiên, sững sờhỏi thêm thì thằng bé lại đáp: ” Đêm nào cũng có một người đến, mẹ ngồi người đó cũng ngồi, mẹ đi người đó cũng đi, nhưng người đó không bao giờ bế Đản cả.”. Tôi nổi cơn ghen khi nghe đến đây, liền trở về trách mắng vợ, đánh vợ và đuổi nàng đi. Dù nàng có van xin hay giải thích tôi đều không nghe, nhất mực cho rằng nàng thất tiết. Uất ức vì không được giãi bày, cũng như để chứng minh trong sạch, vợ tôi đã đến bến sông Hoàng Giang để tự vẫn. Lúc ấy tôi vẫn chưa biết rõ sự tình nhưng biết vợ tự vẫn cũng hết sức đau lòng, tôi ra bến sông để vớt xác nhằm chôn cất nàng chu đáo nhưng không tài nào tìm thấy. Vợ mất, tôi phải một mình nuôi con, một hôm đang chăm con thì bé Đản lại nói:”Cha Đản lại đến kìa. Chính là người cha vẫn đến cùng mẹ đó.” Bấy giờ tôi mới biết mình đã nghi oan cho vợ. Vợ tôi đã thông minh tìm cách để xoa dịu nỗi nhớ trong lòng con vậy mà tôi lại không tìm hiểu rõ nguồn cơn nên đã gây nên cái chết oan nghiệt cho nàng. Tôi ân hận lắm nhưng có lẽ đã muộn rồi. Thời gian qua đi thì một hôm Phan Lang người cùng làng tôi mang chiếc hoa mà ngày xưa vợ vẫn hay dùng đến và nói lời Vũ Nương nhắn gửi, bảo tôi lập đàn giải oan trên sông để Vũ Nương trở về. Tôi nghe xong bán tín bán nghi, nhưng nhìn chiếc hoa đúng là của vợ tôi thật. Tôi đành lập một đàn giải oan trên sông, vợ tôi trở về thật nhưng lại biến mất chẳng để tôi noi lời xin lỗi nào cả. Cả đời này tôi sẽ sống trong day dứt, đau khổ, và mãi mãi không quên nàng.

    Bình luận

Viết một bình luận