Dựa vào văn bản bức tranh của em gái tôi.Em hãy tả lại cảnh gia đình Kiểu Phương đi nhận giải vẽ tranh quốc tế
Viết chi tiết nha mn,cần trước 3h
Dựa vào văn bản bức tranh của em gái tôi.Em hãy tả lại cảnh gia đình Kiểu Phương đi nhận giải vẽ tranh quốc tế
Viết chi tiết nha mn,cần trước 3h
Trong văn bản Bức tranh của em gái tôi,em thấy ấn tượng nhất là cảnh gia đình Kiều Phương đi nhận giải.Sau đây em xin được kể lại:
Hôm nay cả gia đình nhà Kiều Phương sẽ đi đến phòng triển lãm tranh.Kiều Phương mặc một chiếc váy màu hồng thắt nơ rất đẹp,tóc em tết hai bên gọn gàng.Bố thì khoác chiếc áo vest màu đen bên ngoài.Mẹ diện bộ áo dài màu xanh dương.Cả gia đình ai cũng ăn mặc đẹp nhưng riêng người anh trai chỉ mặc áo trắng quần đen sẫm màu.
Khi tất cả mọi người đã sẵn sàng,cả gia đình lên xe đi đến phòng triển lãm.Ngồi trên xe,Kiều Phương vui vẻ lắm,nó luôn luôn mỉm cười nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.Bố mẹ thì cảm thấy xúc động ánh lên niềm tự hào.Còn người anh trai thì ngồi riêng ra một góc xe.Đôi mắt trầm tư không nói gì,thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra xa nghĩ ngợi
Đúng 8 giờ sáng,cả gia đình đã tới được phòng tranh.Quang cảnh ở đây rất đẹp và lộng lẫy.Ánh điện chiếu xuống lung linh huyền ảo,các bức tranh của các thí sinh được đóng khung lồng kính treo kín khắp bốn bức tường.Rất đông người đến xem tạo nên một không khí lễ hội.Kiều Phương kéo bố mẹ và anh trai vào nơi treo bức tranh của mình.Bức tranh tuyệt đẹp,trong tranh là hình ảnh một chú bé đang ngồi nhìn ra cửa sổ nơi bầu trời trong xanh.Mắt chú bé như tỏa ra một thứ ánh sáng rất lạ toát lên từ cặp mắt,từ thế ngồi.Toát ra những sự suy tư mà còn rất thơ mộng.Cả bố và mẹ đều trầm trồ khen ngợi riêng người anh thì vẫn đứng lặng im.Khi nghe mẹ hỏi,anh giật sững người nắm chặt lấy tay mẹ không nói gì,từ từ cậu khóc nức lên.Lúc này Kiểu Phương nắm lấy tay anh và nói:” Anh thấy em vẽ có giống không?”Người anh lặng thinh không trả lời rồi đưa ôm chầm lấy em gái của mình tỏ ra rất ân hận.
Sau đó cả gia đình đi ngắm những bức tranh còn lại,phòng tranh rất đông vui,tiếng nói cười rộn vang khắp chốn.Đến gần chiều thì cả gia đình lên xe ra về.Khác hẳn với lúc đi,người anh lúc lày tươi tỉnh,vui cười tíu típ.Hai anh em ngồi nhìn cảnh vật xung quanh hai bên đường đang chạy giật lùi về phía sau,lòng đầy vui sướng.
#Lazy warriors
@Xin ctrlhn ạ
@Bài lm khonq đc hay cko lắm>_<
Hôm ấy, cả nhà tôi chuẩn bị đi nhận giải. Tâm trạng mọi người trong nhà tôi lúc đó háo hức lắm. Ba mẹ tôi cứ cuống quýt, tôi thấy họ dường như thấp thỏm trong lòng ko yên. Tôi thì cũng không mấy hứng thú lắm, vẫn như thường lệ, nét mặt tôi vẫn trầm luân. Cả nhà tôi chuẩn bị cho chuyến đi nhận giải rất hào hứng. Bố mẹ tôi bỏ đồvào giỏ xách, đem theo nhứng thứ linh tinh. Nhưng tôi thì….khác với họ, tôi đi cũng được mà không thì cũng không sao. Nhìn sắc mặt ba mẹ tôi vui hơn thương ngày, sự háo hứng được ngắm bức tranh của Kiều Phương hằn rõ trên mặt ba mẹ tôi. Mẹ tôi diện chiếc váy đẹp nhất của bà cho buổi lễ trao giả trọng đại này. Còn bố tôi thì mặc chiếc quần tây mà ông mới mua và chiếc áo sơ mi trắng. Tôi thì cũng chỉ mặc đồ có vẻ khá bình thường. Một chiếc quần gin với một chiếc áo thun rộng.
Sau khoảng vài giờ đi. Thì cả nhà tôi cũng đến nới nhận giả. Cả nhà mặt ai cũng vui như Tết. Chắc có lẽ vì ba mẹ tôi đang rất nóng lòng đc nhìn thấy bức tranh của Kiề Phương. Bước vào căn phòng để tranh, tôi như giật sững người. Căn phòng ngập tràng ánh đèn sáng trưng, khiến cho tôi hoa cả mắt. Căn phòng khắp bốn bức tường phủ kín các sắc màu của những bức tranh, Nó như lóe lên một ánh hào quang màu sắc, tựa như hút hồn tôi vào những bức tranh treo trên tường kia. Mẹ kéo tôi đến bức tranh của Kiều Phương. Chao ôi! Bức tranh như cho tôi một thứ gì đó tươi đẹp lắm. Trong bức tranh đang ở trong lồng kính.Đó là một cậu bé đang ngồi nhín ra cửa sổ vưới vẻ ưu tư, trầm ngâm. Cậu bé ấy đang hương mắt cánh cửa sổ. Nơi có những chú chim, có những đám mây đang bay trên bầu trời. Tôi, cả bà mẹ tôi không thề nào kìm lòng trước bức tranh, Và tôi càng hối hận, tự hào hơn nữa khi biết em tôi vẽ tôi. Tôi như muốn khóc, ba mẹ tôi cũng vậy. Gia đình tôi cứ nhìn bức tranh ấy, bức đã đạt ” giả nhất ” của em tôi mà trầm trồ. Nhưng riêng tôi, tôi vẫn có phần nào đó hơi hối hận vì thái độ trc đây tôi đối xử với Kiều Phương.
Qua đó, em có thể rút ra được một ý nghĩa, một sự sâu sắc. Giữa một tình cảm gia đình, một tình cảm anh em ấm áp, cao quý đến nhường nào.
>-< chúc bạn học tốt :))