EM ĐANG CẦN RẤT GẤPPPPPPP!!! Phân tích vẻ đẹp của Phương Định. Liên hệ tới thế hệ trẻ ngày nay để thấy được vẻ đẹp của con người Việt Nam qua các thời kỳ lịch sử
Giúp mình cách liên hệ với ạ. Đoạn trích nói về đoạn PD phá bom, thể hiện tinh thần quả cảm ạ.
Chỉ phần liên hệ thôi ạ. Với giới thiệu giúp mình tp bạn liên hệ. Nếu ko có tác phẩm thì liên hệ ntn ạ?
Viết về người lính và chiến tranh là nguồn cảm hứng của rất nhiều nhà thơ, nhà văn. Với Phạm Tiến Duật, ta được đến với sự trẻ trung, ngang tàng của các chiến sĩ Trường Sơn qua “Bài thơ về tiểu đội xe không kính”. Gặp “Khoảng trời hố bom” của Lâm Thị Mỹ Dạ, ta lại bắt gặp những cô gái mở đường không tiếc thân mình “đánh lạc hướng thù hứng lấy luồng bom”. Và đến với “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê ta lại không khỏi thán phục trước tinh thần dũng cảm, tình đồng đội nồng ấm, tâm hồn lạc quan trong sáng của ba nữ thanh niên xung phong mà để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong em là Phương Định. Phương Định cùng Nho và Thao – những cô gái thanh niên xung phong sống trên cao điểm mênh mông khói bụi Trường Sơn và bom đạn hủy diệt của kẻ thù.Công việc của chị và đồng đội trong tổ trinh sát mặt đường là “đo khối lượng đất đá lấp hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom” để bảo vệ con đường cho những đoàn xe băng về phía trước,góp phần vào sự nghiệp giải phóng miền Nam thống nhất đất nước. Công việc của chị thật vinh quang nhưng cũng đầy hi sinh gian khổ. Song chính hoàn cảnh gian khó hiểm nguy ấy đã làm cho chúng ta cảm nhận được những phẩm chất đáng quý của chị. Cảm nhận đầu tiên về nhân vật Phương Định là vẻ đẹp của tinh thần dũng cảm, thái độ bình tĩnh vượt lên mọi hiểm nguy. Hằng ngày, chị thường xuyên phải chạy trên cao điểm bị bom đạn cày nát mà còn ẩn dấu những quả bom chưa nổ. Điều đó cũng có nghĩa chị luôn phải đối mặt với thần chết. Mỗi ngày, chị phải phá từ 3-5 lần bom, nguy hiểm là vậy nhưng chị vẫn bình thản thậm chí còn thấy thú vị dù trên mình còn có vết thương chưa lành miệng. Cứ mỗi lần phá bom, đất rắn, tiếng xẻng va chạm vào cỏ quả bom nghe sắc lạnh đến ghê người. Ngay cả lúc ấy, chị vừa trách vừa nhắc nhở mình “phải nhanh hơn chút nữa”, nếu không vỏ quả bom nóng lên hoặc nóng từ bên
– Khi đến gần quả bom cô cũng sợ, nhưng “cảm thấy ánh mắt các chiến sĩ dõi theo mình”, lòng dũng cảm, lòng tự trọng trong cô được kích thích nên cô “không sợ nữa”.
– Cảm giác của cô như cũng trở nên sắc nhọn hơn và căng như dây đàn : “ thỉnh thoảng lưỡi xẻng chạm vào quả bom. Một tiếng động sắc đến gai người cứa vào da thịt tôi, tôi rùng mình và bỗng thấy tại sao mình làm quá chậm. Nhanh lên một tí ! Vỏ quả bom nóng. Một dấu hiệu chẳng lành”
– Khi chạy tới chỗ ẩn nấp, cô hồi hộp, lo lắng chờ đợi: “liệu mìn có nổ, bom có nổ không ? Không thì làm cách nào để châm mìn lần thứ hai”.
– Cô có nghĩ đến cái chết nhưng là cái chết rất mờ nhạt, không cụ thể.
– Khi bom nổ, dù ngực đau nhói, “mắt cay mãi mới mở ra được” nhưng cô vẫn chạy ngay tới chỗ bom nổ
*Liên hệ: Bài thơ về tiểu đội xe không kình
– Điểm gặp gỡ: Tinh thần dúng cảm, quả cảm trong chiến đấu, không ngại gian khổ, hi sinh. Họ nghĩ về cái chết 1 cách nhẹ nhàng
Thế hệ trẻ ngày nay vẫn luôn duy trì và tiếp nối tinh thần ấy cao đpẹ ấy của thế hệ trước. Họ luôn dũng cảm, sẵn sàng, dám chấp nhận thử thách bản thân để đạt được những điều tích cực, lớn lao. Đồng thời, trong họ vẫn luôn rực cháy tinh thần yêu nước. Thế hệ trẻ luôn ra sức học tập để đưa đất nước phát triển đi lên, không phụ công của cha anh đi trước.