Em hãy kể lại 1 chuyện lí thú (hoặc buồn cười, hoặc cảm động) mà em đã gặp trong cuộc sống (Không kể với bố mẹ) * Lưu ý : Nếu chép trên mạng thì chọn

Em hãy kể lại 1 chuyện lí thú (hoặc buồn cười, hoặc cảm động) mà em đã gặp trong cuộc sống (Không kể với bố mẹ)
* Lưu ý : Nếu chép trên mạng thì chọn những bài dài dài, viết vào vở đủ từ 2,5 – 3 trang

0 bình luận về “Em hãy kể lại 1 chuyện lí thú (hoặc buồn cười, hoặc cảm động) mà em đã gặp trong cuộc sống (Không kể với bố mẹ) * Lưu ý : Nếu chép trên mạng thì chọn”

  1.                                Bài làm

        Vào một thứ hai đầu tuần, tiết đầu tiên của lớp em là tiết Văn. Cả lớp em ai cũng mong là cô Tám sẽ vẫn dạy chúng em ở môn học này. Nhưng có lẽ là không một cô giáo rất lạ bước vào lớp. Cả lớp em sững sờ nhìn cô và có một bạn ở phía cuối lớp hỏi: “Cô ơi! Cô giáo của chúng em đâu rồi ạ?” Cô trả lời: “Cô của em đã chuyển trường dạy rồi! Cô ấy sẽ không dạy trường này nữa! Từ hôm nay cô sẽ là giáo viên phụ trách môn Văn của các em”. Lúc đó, cả lớp rất buồn! Khi về nhà, em chạy ngay vào phòng kể cho mẹ nghe.

        Tiết học hôm đó, đột nhiên lại buồn bã, không sôi nổi như lúc trước. Hết tiết học, có bạn trong lớp khóc vì không biết cô dạy ở đâu, làm gì, có vui vẻ như ở đây không rất nhiều câu hỏi đặt ra. Nhưng sẽ không có câu trả lời! Mẹ ơi! Con có giác rất khó chịu, mỗi khi nhớ đến cô, con lại không kìm được nước mắt!

        Cô Văn của con là một người nhỏ con, tóc dài, uốn rất đẹp! Cô mặc áo dài rất xinh! Mắt của cô hiền từ như bà tiên. Khi cô ngồi trên ghế đá, dưới góc “hoa học trò” cô tâm sự với chúng con về những câu chuyện học hành, bạn bè, gia đình! Cô càng hiền dịu hơn khi những lá phượng màu vàng rơi nhè nhẹ xuống!

        Con nhớ những nhớ lúc cô giảng, giọng cô thật ấm áp, dịu dàng, làm cho các bài học rất dễ đi vào lòng người khác. Khi học xong, cô lại kể những chuyện cổ tích, hài, hay là chuyện của cô! Nhưng giờ đây sẽ không còn nghe được giọng nói ấm áp của lúc trước nữa! Dù cô giáo bây giờ giảng rất hay nhưng không thể làm con quên được cô! Con yêu cô lắm! Cô không làm cho chúng con run sợ mỗi khi làm bài kiểm tra! Cô lại tuyên dương, khen thưởng những bạn có thành tích học tập tốt! Cô như một người bạn mỗi khi trò chuyện cùng con, lại như một người mẹ khi con buồn! Cô đối xử với các cô giáo cũng như học trò rất tốt, gần gũi và cũng được rất nhiều phụ huynh quý mến.

        Con còn nhớ vào ngày sinh nhật của cô, chúng con góp tiền lại mua một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ, chỉ mong cô vui. Chúng con còn viết lên bảng những câu chúc mừng, vẽ những chiếc bánh kem, hoa, lá, có bạn còn vẽ chân dung của cô lên bảng nữa nhưng vẽ xấu lắm! Khi biết cô sắp lên lớp, chúng con ra đón cô và bịt mắt cô lại! Khi cô bước vào lớp, phòng học tối lắm, và những cây pháo nho nhỏ được thắp lên, chúng con hát Chúc mừng sinh nhật cô! Cảnh lúc ấy thật đẹp, lung linh! Lúc đó cô rất cảm động và cô đã khóc những giọt nước mắt hạnh phúc! Cô trò ta còn chụp hình và trét bánh kem vào mặt nữa! Lúc đó thật vui nhưng bây giờ sẽ không còn cơ hội nữa!

        Vào ngày khai giảng năm học, chúng con rất buồn, không ai nở nụ cười nào. Nhưng lúc ấy chúng con thấy được một bóng người quen thuộc ‐ người mà chúng con thường thấy khi giảng bài, trò chuyện chính là cô giáo dạy Văn! Bấy giờ không còn những giọt nước mắt buồn nữa thay vào đó là những nụ cười hạnh phúc khi cô trở lại! Chúng con ùa ra, ôm cô, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống! Cảm giác thật bất ngờ và hạnh phúc, một cảm giác mà không có lời văn nào diễn đạt được!

        Lúc trước, chúng con cứ ngỡ sẽ không nghe được giọng nói ấm áp của ngày xưa. Và lúc ấy, chúng con lại nghe được giọng nói đó, những câu hỏi như Con có khỏe không? Con học thế nào? Có quen với cô giáo mới không? Không chỉ chúng con, mà những anh chị lớp lớn ‐ những người mà gặp cô lâu hơn chúng con, cũng ra đón cô và cũng khóc! Chúng con còn định nâng cô lên nhưng cô không chịu! Sau khi gặp tụi con, cô vào trong và gặp những thầy cô cũ! Thầy cô ở trường cũng rất bất ngờ!

        Nguyên ngày khai giảng, đột nhiên lại có cảm giác vui vẻ lạ thường mà cô T. mang đến! Khi hết chương trình chúng con lại ra ôm cô! Có bạn còn xách cặp giúp cô! Cô chủ nhiệm lớp con còn lấy máy ra chụp tụi con và cô! Khi nói chuyện với cô thì mới biết cô bị điều đi vào trường N.T.T‐ một ngôi trường thuộc loại khá giỏi! Chắc ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất của chúng con! Cô còn hứa là ngày 20/11 cô sẽ về trường để thăm tụi con! Chúng con rất mừng khi cô nói như thế!

        Nhưng cuộc vui nào cũng có khi tàn, chúng con ôm cô như chưa bao giờ ôm ‐ không muốn buông tay ra! Sợ cô đi rồi sẽ không trở lại nữa! Và lúc ấy, người khóc là cô, những giọt nước mắt yêu thương, không muốn rời xa chúng con! Giọt nước mắt từ từ lăn trên má cô, nhưng con không muốn cô khóc! Các bạn đã cố gắng cười khi cô đi! Và cô đã đi bóng của cô từ từ mờ dần và khuất xa tầm mắt!

    Khi kể xong mẹ em khuyên: “Con đừng buồn nữa và cũng đừng khóc, nếu cô T. biết con buồn thì cô có vui không? Thôi, nín đi con! Cô sẽ trở lại mà! Nhưng cô đi, đâu phải là do cô muốn đâu! Nhà trường điều đi mà! Theo mẹ biết thì cô con đã dạy trường SD được 17 năm rồi! Đến lúc cô phải đi thôi! Con hãy thông cảm cho cô và hãy cố gắng học tập nha con!” Nghe lời mẹ, em không khóc nữa, nhưng hình bóng của cô sẽ in mãi mãi trong tim của em và các bạn! Cô ơi!

    Bình luận
  2. ĐỀ BÀI: Em hãy kể lại 1 chuyện lí thú (hoặc buồn cười, hoặc cảm động) mà em đã gặp trong cuộc sống

    Bài văn mẫu 1:

    Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm, tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe mạnh mẽ hơn. Tôi dạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa được chứng kiến ở trường mình.

    Chả là để thể hiện lòng biết ơn của các thế hệ con cháu đối với sự hi sinh của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường biểu diễn. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu ít nhiều những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không còn đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người dường như chỉ còn tồn tại một vài bộ phận giống con người. Thế nhưng tất cả những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết tâm.

    Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cũng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa.

    Buổi diễn bắt dầu bằng những lời giới thiệu chân thật và lay động lòng người của chú trưởng đoàn. Nó dường như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị kĩ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người bắt đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc đời và những lí do… đều bắt đầu bằng những ước mơ, những khát khao yên bình và hạnh phúc. Tuy nhiên chiến tranh đã cướp đi tất cả. Chiến tranh tàn bạo đến mức không cho cả những ước mơ nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười lí do bất hạnh khác nhau. Và tất nhiên phía sau mười con người cần được cảm thông và chia sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa.

    Khác hẳn với màn giới thiệu, buổi trình diễn lại chẳng có một chút gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều bài hát đã được biểu diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc điểm đó là đều ngợi ca những ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ngợi ca những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình cuốn hút tất cả người xem, thậm chí nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để tặng hoa và để cùng hát lên nhũng lời ca chia sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia.

    Buổi trình diễn nằm ngoài sự hình dung của tất cả chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi bất ngờ và xúc động. Câu chuyên được tôi kể cho gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút nước trà, bố tối vừa dăn dò vừa tâm sự: Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Tuy nhiên những gì các con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt hơn nữa để đền đáp công ơn của những người đã hi sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình.

     Bài văn mẫu 2:

    Mỗi ngày đi học là một ngày vui – câu nói ấy quả thật không sai. Với tôi, được đi học là một niềm hạnh phúc. Ở lớp học có rất nhiều chuyện, vui cũng có mà buồn cũng có. Trong số những sự việc ấy, có một chuyện vui mà tôi luôn nhớ, đó chính là các bạn nam lớp tôi tổ chức ngày 8- 3 cho cô giáo và các bạn nữ.

        Lớp tôi có có 20 bạn nữ nhưng chỉ có 9 bạn nam, lớp học với số con gái gấp đôi con trai, vì vậy nên phái nam trong lớp vô cùng yếu thế. Con gái lớp tôi rất nghịch, luôn bày trò để bắt nạt các bạn nam, nhiều lần còn bị cô giáo phê bình vì trêu các bạn quá đáng. Các bạn nam lớp tôi rất hiền nên đó cũng là lý do luôn bị chúng tôi bắt nạt. Hôm ấy là ngày 7-3, con trai lớp khác đang rầm rộ chuẩn bị hoa, quả và bánh kẹo tổ chức ngày 8-3, trong khi lớp tôi chưa có động tĩnh gì. Lũ con gái chúng tôi bảo nhau rằng: “ Tại chúng mình bắt nạt các bạn nam nhiều quá nên các bạn ấy không tổ chức gì cho chúng mình đâu, thôi đành nhìn con gái lớp người ta vậy!”. Tan buổi học, chúng tôi về nhà, trong lòng cũng hơi ganh tị một chút khi các lớp khác ở lại trang trí lớp. Chúng tôi tự nhủ sẽ chẳng có gì vào ngày 8 -3.

        Sáng hôm sau, khi đến lớp, tất cả bạn nữ đều rất bất ngờ khi trong lớp có rất nhiều bóng bay, dây kim tuyến được treo trên tường. Cuối lớp có một hàng bóng bay với chữ :“Happy Woman’s Day”, trên bàn mỗi bạn nữ đều có một bông hoa và một thanh kẹo. Ở bàn giáo viên có một chiếc bánh gato rất to mà các bạn nam đã đặt trước, trên đó ghi: “Chúc cô và các hot girl 6A 8-3 vui vẻ!”. Trên bảng là dòng chữ vô cùng nắn nót: “Chúc các bạn nữ luôn xinh đẹp thành công và đừng bắt nạt chúng tớ nữa nhé!”. Chúng tôi đã vô cùng bất ngờ và xúc động vì những gì mà các bạn nam đã chuẩn bị. Các bạn ấy đã lên kế hoạch từ rất lâu để có thể chuẩn bị mọi thứ tươm tất như vậy. Ngày hôm ấy, chúng tôi chơi rất vui vì cô giáo chủ nhiệm đã dành tiết sinh hoạt để lớp tổ chức ngày 8-3. Lớp trưởng đại diện các bạn nam gửi tặng các bạn nữ và cô giáo những lời chúc tốt đẹp. Bạn Lan cũng đã đại diện các bạn nữ cảm ơn các bạn nam vì những gì các bạn đã làm. Ngày hôm ấy, chúng tôi chơi rất nhiều trò chơi do cô tổ chức. Có lẽ từ bây giờ chúng tôi sẽ không bắt nạt các bạn nam nữa vì chúng tôi biết các bạn ấy đã lớn, đã trưởng thành và biết suy nghĩ hơn.

        Đó là một kĩ niệm rất vui diễn ra ở lớp tôi mà tôi luôn nhớ mãi. Chúng tôi sẽ luôn trân trọng những gì mà các bạn nam dành tặng. Lớp chúng tôi sẽ luôn đoàn kết cũng giúp nhau trong học tập và cuộc sống.

    Bài văn mẫu 3:

    Tối nào gia đình em cũng ngồi quây quần bên nhau rồi kể cho nhau nghe biết bao nhiêu chuyện vui buồn của mỗi thành viên trong gia đình.Lúc ấy em có dịp kể lại một câu chuyện thú vị ở lớp.Có lẽ câu chuyện này chưa xảy ra ở bất cứ lớp học nào, đó chính là câu chuyện kể về việc tổ chức sinh nhật cho cả lớp! “Ba mẹ ơi!Tiết hoạt đông ngoài giờ vừa rồi cô giáo chủ nhiệm lớp con dặn mỗi bạn chuẩn bị một món quà.Sau đó mang món quà ấy đến lớp cô sẽ dành cho chúng con một điều bất ngờ, cô giáo chúng con đã nói như vậy đó!Từ hôm đó ngày nào chúng con cũng suy nghĩ đoán ra nhiều lí do vì sao cô lại bảo mang quà vào lớp! Thế rồi ngày thứ bảy cũng đến, chúng con đã sắp tìm ra câu trả lời.Bạn nào cũng háo hức, nôn nao.Khi cô giáo chủ nhiệm và bạn lớp trưởng mang một chiếc bánh kem, kẹo, trái cây va có cả nước ngọt nữa.Thấy chiếc bánh kem, chúng con đoán ra rằng đây là một buổi tiệc sinh nhật nhưng chưa biết là của ai trong lớp.Chúng con đã cử bạn Hưng đại diện cho cả lớp hỏi cô: “Cô ơi hôm nay là sinh nhật của bạn nào mà cô lại bí mật không cho tụi em biết trước vậy cô?”.Cô cười rồi nói: “ Hôm nay là sinh nhật của …. tất cả những học sinh của lớp 7a1”.Các bạn vui sướng, đứng lên vỗ tay rồi đồng thanh hô to “WOW”! Để mở đầu cho buổi tiệc là bài hát do bạn Hà My trình bày, bạn ấy là giọng ca vàng của lớp con đó ba mẹ.Trong lúc đó cô nhờ hai bạn nam mang lên một cái bàn.Cô gọi đó chính là “chiếc bàn sinh nhật”.Chúng con lần lượt mang những món quà mà mình đã chuẩn bị đặt lên bàn rồi quay về chỗ.Cô bắt giọng bài Happy Birthday, chúng con vừa hát vừa vỗ tay theo nhịp lúc hát xong chúng con cùng hô to “Chúc mừng sinh nhật những con Rồng lớp 7a1”.Cô đứng giữa lớp và gửi những lời chúc tốt đẹp nhất, cô nói: “Các con phải cố gắng học tập, vâng lời thầy cô, cha mẹ để đạt thêm nhiều thành tích học tập xuất sắc!Nhớ là giữ sức khoẻ, ăn uống điều độ để có sức mà học nhé!”.Bạn P.Nguyên thay mặt cho cả lớp cảm ơn cô và chúc: “Trước hết chúng em xin cảm ơn cô, bữa tiệc hôm nay tuy không lớn nhưng nó đủ để em hiểu tình cản của cô dành cho chúng em như thế nào!Em cũng chúc cô sẽ luôn có nhiều sức khoẻ để giảng dạy tốt!Chúng em yêu cô nhiều lắm!” Cô cảm ơn cả lớp rồi chia bánh kẹo và trái cây cho từng bạn.Thế rồi phần mong đợi nhất đã đến, chúng con được chọn một món quà bất kì trên chiếc bàn sinh nhật nhưng không phải là món quà mà mình đã mang vào.Lần lượt từng bạn lên chọn món quà cho mình.Đến lượt con,con bước lên trên ngắm nghía một hồi, vì con thấy món nào cũng đẹp cả, cuối cùng con chọn món quà màu hồng được bao bìa rất đẹp!

    Bài văn mẫu 4:

    Hôm nay, đi học về mà lòng tôi cứ nao nao, một niềm vui cứ khẽ hát trong lòng. Niềm vui ấy thể hiện trên khuôn mặt rạng rỡ nụ cười chứ không mệt mỏi như mọi hôm của tôi. Tối đến, sau khi cả nhà ăn cơm chiều xong, mọi người lên phòng khách còn tôi vẫn cứ tủm tỉm một mình như kẻ ngố. Thấy vậy, mẹ tôi hỏi:

    – Này, hôm nay đi học có gì vui kể lại cho mẹ nghe nào!

    Mẹ ngồi xuống bên tôi chú ý lắng nghe và tôi hào hứng kể lại.

    – Dạ! Hôm nay, trên đường đi học, con thấy một anh bộ đội đang khệ nệ xách giỏ đầy ắp thức ăn, vừa rinh được giỏ lên xe thì cái ví từ túi quần sau rơi xuống đất mà anh không hay biết. Anh lên xe, đạp nhanh về đơn vị.

    Con liền đến nhặt ví và chạy theo kêu nhưng vì anh chạy nhanh quá nên không nghe tiếng của con. Vì tò mò con giở ví ra xem, ôi, tiền nhiều quá, cả giấy tờ nữa! Con nhìn trước, ngó sau, không ai thấy con nhặt cái ví này cả. Với tiền này, con sẽ mua được nhiều cuốn “Đorêmon”, con sẽ tha hồ bao bạn uống nước mía, con sẽ mua được nhiều cái kẹp với nhiều bông hoa rực rỡ, con sẽ cho bạn Xuân tiền để bạn ấy mua cây viết máy mà bạn ấy hằng ao ước… Đủ mọi thứ sắp được thực hiện. Nhưng mà đây là tiền của anh bộ đội đánh rơi chứ nào phải của con? Con quá xấu hổ với những ý nghĩ của mình. Phải chờ và trả lại anh ta ngay thôi. Nếu mất số tiền này anh sẽ khổ biết bao, có lẽ là tiền của đơn vị chứ không phải tiền của riêng anh. Làm sao anh sẽ đền nổi nếu nó bị mất? Cầm ví tiền dầy cộm trên tay mà con băn khoăn quá! Nếu giao cho người khác không biết họ có trả lại cho anh không? Nhìn sang đồng hồ bà chủ quán bên đường, chỉ còn mười phút nữa thôi là đã đến giờ học. Giờ này chắc nhỏ Hân đang đứng trước cổng từng băn khoăn không biết vì sao con chưa đến? Con quyết định nhanh chóng đành phải trễ học vậy. Con ghé quán nước bà cụ gần đó. Cụ lại hỏi con: “Sáo cháu chưa đi học mà ngồi đây”? Con trả lời: “Cháu nhặt được cái ví của anh bộ đội vừa đánh rơi, cháu chờ anh đó lại để trả”. Bà cụ nói:

    “Chú bộ đội đó mới lãnh tiền để đi chợ cho đơn vị đó!” Thì ra con đoán đúng, không phải là tiền của anh ấy mà! Một lúc sau, quả nhiên anh bộ đội quay lại dáng đi hớt hải buồn rầu, vừa đi vừa cúi xuống đất như đẽ tìm kiếm vật gì. Từ trong quán, con chạy ra đưa cho anh cái ví. Anh cảm ơn con quá chừng, anh mừng vui rối rít, ôm lấy con mà xoa đầu. Anh lấy ra một xấp tiền nói là tặng con để mua sách và ăn bánh nhưng con từ chối và chạy vụt đi khiến anh tay cầm cái ví, đứng ngơ ngác như trời trồng. Con chạy một mạch tới trường nhưng các bạn đã vào học từ lúc nào.

    Tuy bi trễ học nhưng sau khi nghe con trình bày lý do trên một cách ngắn gọn, thầy giáo không quở mắng mà còn khen con trước tập thể lớp. Cũng may mà thầy chưa giảng bài mới vì đang bận trả bài kiểm tra. Con ngồi xuống thở hổn hển, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy đầm đìa. Con được bạn Mai lớp trưởng ngoái xuống đưa bài kiểm tra được trả. Con 10 đỏ chói của môn Toán ở trong khung điểm mà sao con cứ ngỡ ngàng…

    – Đấy mẹ ạ, hôm nay con có hai cái vui lớn như vậy đấy… Mẹ chiêu đãi con gì nào? Tôi nhõng nhẽo.

    Mẹ ôm tôi vào lòng, nụ cười hằn lên những vết chân chim

    – Ôi, con của mẹ…tối nay, cả ba nữa, chúng mình đi ăn một bữa kem và sau đó đi xem phim nhé… Nhưng con đã học bài chưa cơ?

    – Ngày mai là chủ nhật mẹ ạ.

    Tôi ôm mẹ trong vòng tay nhỏ nhắn của mình để cho niềm vui ngấm dần vào lòng.

    *CHÚC BẠN HỌC TỐT!

    (Nếu thấy câu trả lời hay và đúng, xin cho mình câu trả lời hay nhất! Xin cảm ơn!)

    Bình luận

Viết một bình luận