em hãy tả người thân của em lớp 6
mình biết ai nhìn mạng thì 1 sao nha
xin cảm ơn
em hãy tả người thân của em lớp 6
mình biết ai nhìn mạng thì 1 sao nha
xin cảm ơn
Em lớn lên trong những câu chuyện cổ tích của bà . Những câu chuyện ấy cùng em lớn lên , nuôi dưỡng tâm hồn bé nhỏ và chứa chan biết bao tình cảm của bà dành cho em . bà ngoại chính là người mà em vô cùng yêu mến và kính trọng . Ở bà luôn có một tình cảm rất ấm áp khiến em cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên bà .
Bà năm nay đã bảy mươi tuổi rồi . Mái tóc bà đã chấm bạc và đôi mắt bà đã có những nếp nhăn của tuổi già , càng làm cho sự nhân hậu hiền từ trong đôi mắt ấy thêm ấm áp chứa chan . Em rất yêu đôi mắt ấy bởi nó lúc nào cũng nhìn em bằng ánh mắt hiền từ , gần gũi , mang lại cho em cảm giác bình yên , che chở như khi em còn bé vậy .
Bà tuy đã già nhưng vẫn còn rất khỏe và nhanh nhẹn, những công việc bà làm rất khéo léo và thành thạo . Bà rất đảm đang và vô cùng tháo vát . Khi còn trẻ thì lo việc đồng áng vừa chăm sóc bốn đứa con thơ dại tuổi ăn tuổi lớn . Bà có thể làm ra rất nhiều thứ để bán như quạt nan , rổ , … bà rất khéo tay nên những thứ bà làm ra trông vô cùng đẹp mắt , xinh xắn .
Tuy ko thể về thăm bà thường xuyên nhưng tình cảm của em dành cho bà sẽ ko bao giờ phai nhạt , những ký ức bên bà luôn sống mãi trong tâm trí em . Nó gợi nhắc về tấm lòng nhân hậu ,yêu thương
của bà dành cho em . Em mong bà sống thật lâu cunhf với chúng em để chúng em có thể phụng dưỡng bà để báo đáp một phần nào công ơn dưỡng dục của bà dành cho chúng em .
Trong gia đình e e thương nhất là mẹ.Mẹ là người đã nuôi e khôn lớn là người chăm sóc e suốt thời gian qua.
Bây giờ mẹ e cũng đã 45 tuổi rồi nhưng mẹ vẫn trẻ.Mẹ không cao lắm.Dáng người người đầy đặn.Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuôi đôi mươi,trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng .
Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố kể lại rằng, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.
Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy!” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ?” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé!”.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
Mẹ là ngọn lửa
Sưởi ấm lòng con