Em hãy viết một bài văn kể về gia đình của em BÀI VĂN

Em hãy viết một bài văn kể về gia đình của em BÀI VĂN

0 bình luận về “Em hãy viết một bài văn kể về gia đình của em BÀI VĂN”

  1.    Bạn có yêu gia đình của mình không?Đối với tôi,gia đình là thứ không thể thiếu.Còn gì thoải mái hơn khi bước chân vào căn nhà nhỏ hạnh phúc của bạn,nhất là khi gia đình nhỏ đó có đủ thành viên bên nhau

       Gia đình của tôi gồm có bố,mẹ,chị , tôi và em trai.Trong gia đình,người mà tôi thấy khó gần nhất chính là bố.Bố tôi là một người nóng nảy và chính tính nóng nảy đó khiến tôi ghét ông.Ông gần như là người đảm đang nhất gia đình,hơn cả mẹ tôi.Bố nấu ăn ngon nhất nhà và ưa sự gọn gàng . ông là người nóng nảy,hành động quả quyết,chân tay đi trước đầu óc và có động lực.Dù có tốn bao nhiêu thời gian,bố tôi cũng sẽ cố gắng làm hết từ những việc cỏn con như tìm đồ.Bố tôi khá nóng nảy nên chị em tôi bị đánh như cơm bữa.Tôi còn ghét cả cái tính không dạy đòi làm việc của ông.Ông bình thường chả nói gì,nhưng cứ hễ thấy bọn tôi làm không được việc thì lại mắng là ngu dốt và lười , nhưng thực tế,ông chẳng mấy khi quan tâm chúng tôi,ngay cả chúng tôi thích gì ông cũng không biết.Nhưng con người không phải tốt toàn diện hay ác toàn diện mà là hai thứ đó pha trộn lẫn lại với nhau.Nóng nảy thì nóng nảy nhưng bố tôi không phải một cỗ máy mà nóng nảy mãi được,nhiều khi,ông rất hào phóng,ông sẵn sàng làm và mua bất cứ thứ gì,chỉ cần giúp bọn tôi học tập tốt hơn.Ngoài ra ông còn rất thông minh.Ông hay bảo chúng tôi rằng cứ thấy bài nào khó thì hỏi ông,tôi cũng đã hỏi ông bao nhiêu bài và lúc nào bố tôi cũng quyết tìm ra cách giải và cách giải của bố có nhiều sáng tạo.Ông còn là người khá vui tính.Ông hay trêu bọn tôi,nhất là em trai của tôi.

     Mẹ tôi là giáo viên nhưng bà chẳng quan tâm gì đến bọn tôi.Từ khi sinh em trai tôi là bà phải đi làm thêm ở công ti bảo hiểm.Vì bà dạy văn nên việc bán hàng cũng khá đông khách,cũng chính vì đông khách nên mẹ tôi hay đi ra ngoài vào buổi tối.Thành ra chưa hoặc rất ít những lần gia đình tôi sum họp đông đúc và có những bữa cơm đầm ấm.Mẹ tôi lúc nào cũng luôn muốn chị em tôi phải được điểm tối đa,dù chỉ cần kém 0,5 điểm hay kém hơn bạn học thì mẹ tôi cũng sẽ không hài lòng về nó.Mẹ tôi dù đã ngoài 40 mà vẫn trẻ như còn 30 tuổi vì thế nên bà hay ăn diện.Ra ngoài mà không bôi son đánh phấn thì không thể ra được .Trong tủ quần áo có 100 bộ thì quần áo của bà có 80 bộ,chủ yếu toàn là váy.

    Chị tôi là một người có vẻ ngoài beo béo , nhìn qua rất khó gần nhưng chị lại không vô cmar như vẻ bề ngoài.Có lần chị đã khóc vì mẹ tôi mua cho tôi một cái hộp bút mà tôi không dùng,để cho nó làm đồ chơi cho em trai.Nhưng chị tính khí nóng nảy như bố,hễ gì không vừa ý là chị lại vả cái bốp và tôi thường xuyên là nạn nhân của chị.Hai chị em tôi học cùng trường nên mỗi sáng bọn tôi lại đạp xe dến trường cùng nhau,ra chơi chơi cùng nhau,học cũng giúp đỡ nhau,chủ yếu là giảng văn hay mượn đồ là chị lúc nào cũng không từ chối.Có thể nói chị là người con giỏi nhất gia đình tôi,chị tôi xếp thứ 2 đội tuyển văn,nhận được học bổng nên chị là người tôi hâm một và cũng là người bố mẹ tôi đặt niềm tin vào nhất

    Em trai tôi mới lên 3,em rất deexthuongw , hồn nhiên và tinh nghịch.Ở trường,nó được cô giáo phong cho là cháu ngoan bác hồ và thưởng phiếu bé ngoan còn ở nhà thì nó được phong là nghịch thần sầu,tội lớn nhất của nó là tội đại bất hiếu.hơi tý là lại đấm thùm thụm vào lưng chị hay hễ ai vô phòng là nó lại lên giọng nói:”đi ra ngoài”Nhưng nó là một đứa khá ngăn nắp y chang bố và rất thích ăn hàng,chơi bóng.

    Còn tôi là chị hai trong nhà.Giống như mẹ và chị,tôi rất thích văn và có tố chất văn chương nhưng tâm hồn của tôi không phải tâm hồn của một nhà văn.Tâm hồn của một nhà văn như một sợi dây đàn,hễ chạm nhẹ là rung.Còn tôi thì ít khi để ý mọi thứ xung quanh.Tôi có ước mơ trở thành nhà văn.Để thực hienj ước mơ ấy,tôi phải dành ra rất nhiều giờ ra chơi để viết,kể cả hi sinh tình bạn.Trong lớp,mọi người coi tôi là người khó gần,không hòa đồng,tôi đã thấy chuyện đó là một chuyện bình thường nhưng bạn có biết không.Bên trong mắt tôi bây giờ là biển rộng nhưng may mắn thay bây giờ tôi đã có gia đình rồi,tôi không phải sợ cô độc nữa,ước gì gia đình tôi có nhiều giây phút đầm ấm bên nhau

    Bình luận
  2. Em nghĩ không chỉ đối với riêng em mà còn với tất cả mọi người thì gia đình luôn là chốn nương thân, che chở ta, là điểm tựa vững chắc mỗi khi chúng ta gặp khó khăn trong cuộc sống. Những lúc như vậy ta tìm về mái ấm gia đình như là tìm về một chốn bình yên nhất.

    Gia đình em là một tổ ấm gồm năm thành viên: Bà nội, bố mẹ, em và em trai em. Bà nội em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi, tuy vậy bà vẫn còn khỏe và rất yêu thương con cháu. Bà luôn dạy con cháu những điều hay lẽ phải trong cuộc sống và tất cả mọi thành viên trong gia đình đều kính trọng bà. Tiếp đó là bố em, bố em năm nay bốn mươi tuổi, bố là công nhân.

    Đối với em thì bố là một thần tượng, bố là trụ cột gia đình và luôn luôn lo lắng, quan tâm cho bà, mẹ và chúng em. Mặc dù nghề của bố không cao quý như những nghề nghiệp khác như nhà giáo, bác sĩ…nhưng em luôn tự hào về bố, bố đã từng bảo: Chính con người đã làm cho nghề nghiệp trở nên cao quý, tuy còn nhỏ nhưng em rất hiểu và luôn khắc ghi trong lòng. Còn mẹ em, mẹ kém bố sáu tuổi như vậy năm nay mẹ đã ba mươi tư tuổi rồi. mẹ bán hàng ở một chợ của quê em, bao vất vả mẹ đều gánh lấy để lo cho chúng em. Em rất thương mẹ và bố nhưng còn nhỏ nên chưa giúp gì được chỉ biết chăm ngoan, học giỏi để bố mẹ được vui lòng. Còn em trai em, nó kém em bốn tuổi và đang đi học mẫu giáo, nó rất nghịch nhưng cũng rất ngoan biết nghe lời bà, bố mẹ và em. Cả nhà ai cũng yêu quý nó. Thỉnh thoảng hai chị em có trêu đùa nhau nhưng bản thân mình là chị nên em luôn nhường nhịn nó, cả nhà gọi nó là Bi.

    Gia đình em sống rất tình cảm, gắn bó và ai cũng quan tâm nhau. Mỗi người đều có công việc riêng của mình nhưng vẫn luôn dành thời gian cho mái ấm gia đình vì nơi đó có những người thân mà họ yêu thương. Bà và bố mẹ luôn yêu quý và chăm sóc chúng em, ngược lại chúng em rất ngoan và biết nghe lời bà, bố mẹ. Cả ngày bố mẹ đều bận bịu với công việc, em và cu Bi đi học chỉ có mỗi bà ở nhà, em biết bà ở nhà một mình rất buồn nên sau giờ học là em chạy ngay về bên bà kể những chuyện ở lớp cho bà nghe và nhổ tóc sâu cho bà.

    Buổi tối là lúc mà tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt đông đủ. Bữa cơm gia đình thật ấm cúng, mọi người ăn cơm và nói chuyện rất vui vẻ, cả nhà nghe em trai rối rít kể về hôm nay đi học được ăn gì và học được bài hát nào. Ăn cơm xong mẹ gọt trái cây cho cả nhà vừa ăn vừa xem ti vi. Sau đó mẹ hướng dẫn em học bài, tuy bận nhưng mẹ luôn dành thời gian dạy học cho em đúng là “khi ở nhà mẹ cũng là cô giáo”.

    Em rất yêu gia đình của em, ở đó có bà, bố mẹ và Bi – em trai em, đó là những người mà em yêu thương nhất. Em nhớ đến bài hát mà em và cu Bin hay hát: “Lung linh lung linh tình mẹ tình cha. Lung linh, lung linh chung một mái nhà. Lung linh, lung linh cùng buồn cùng vui. Lung linh, lung linh hai tiếng gia đình”.

    Bình luận

Viết một bình luận