Em hãy viết một bài văn nói về những tâm tư của em về cô giáo và ngôi trường của mình khi đang ở cuối cấp ( Cô giáo mình tên Thắm , trường mình là Tr

Em hãy viết một bài văn nói về những tâm tư của em về cô giáo và ngôi trường của mình khi đang ở cuối cấp
( Cô giáo mình tên Thắm , trường mình là Trường Tiểu học Đoan Hạ )
# Dài + hay nha

0 bình luận về “Em hãy viết một bài văn nói về những tâm tư của em về cô giáo và ngôi trường của mình khi đang ở cuối cấp ( Cô giáo mình tên Thắm , trường mình là Tr”

  1. @nguynyen (Phương Anh)

    Bài làm:

         Thời gian trôi đi thật nhanh quá, bây giờ đã là năm cuối cùng của tiểu học. Tôi cũng đã lên lớp 5, sắp tới tụi nhóc nhỏ con, tinh nghịch chúng tôi sẽ bước vào mái trường trung học cơ sở. Trong tôi bỗng có một cảm giác nuối tiếc và lo sợ đến lạ thường.

           Tôi biết, dù bản thân không muốn rời xa mái trường này thì cũng không thể toại nguyện được mong muốn của mình. Rời xa mái trường tiểu học để đến với mái trường trung học xa lạ, trưởng thành và cũng khó khăn hơn. Trước đây, tôi muốn nhanh chóng trưởng thành, muốn nhanh chóng rời xa mái trường tiểu học để được như các anh chị khối trên, muốn lớn hơn những học sinh khác, muốn trở thành người được những em bé đáng yêu quý mến, thán phục. Muốn trở thành một giáo viên nhí dạy dỗ những bạn nhỏ hơn mình. Thời gian dần trôi đi, cái ý nghĩ ấy đã không còn trong tâm trí tôi nữa, nhất là vào cái ngày sát vách rời xa trường này, tôi chỉ muốn tôi lớn chậm lại một chút để có thời gian lưu giữ tất cả những kỉ niệm đẹp của tôi với ngôi trường của tôi.

         Tôi buồn lắm, nhiều lúc tôi sợ cái lúc đến trường mới, gặp bao nhiêu là người lạ, thầy cô, bạn bè mới, cái không khí lạnh lẽo xa lạ mà chẳng ấm áp như lúc còn tiểu học. Tôi sợ khi lớn tôi sẽ phải rời xa những đứa bạn thân của mình, rời xa thầy cô giáo thân yêu và không có người thấu hiểu tôi, quan tâm đến tôi như lũ bạn tốt mà cũng lắm “muối” kia, sợ không có người ân cần quan tâm và đôi lúc thầm tức giận vì sự ương bướng của tôi như thầy cô giáo cũ. Tôi cảm nhận được nỗi sợ và sự nuối tiếc cứ mon men cắm rễ trong lòng tôi. Tôi sợ tôi sẽ nhớ đến những hình ảnh thân thuộc ấy, nhớ cái bẳng hiệu xanh in một hàng chữ nổi to đùng “Trường Tiểu học Đoan Hạ”. Tôi sợ sẽ quên mất bóng hình mảnh giẻ, nhỏ nhắn, mái tóc dài thướt tha cùng đôi mắt bồ câu to tròn của cô giáo mà tôi kính mến nhất – cô Thắm. Tôi sợ sẽ quên những câu mắng đi vào lòng người của thầy Sơn mỗi khi chúng tôi nghịch ngợm, phá phách. Tôi sợ sẽ quên đi những thành tích, những kỉ niệm đầy niềm vui và nụ cười của tôi cùng cả lớp. 

         Bạn biết không? Tôi hối hận lắm, hận nhất là những việc làm của tôi đối với thầy cô và bạn bè. Dù đó chỉ là những hành động nhỏ do bản thân tôi khi còn có những suy nghĩ non nớt, thơ dại mà làm ra, mọi người dường như không để ý đến nó, nhưng tôi thì không tính tôi nhạy cảm lại nhớ lâu. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận về nó, buồn vì bản thân còn chưa kịp bù đắp cho những lỗi lầm ấy thì bản thân đã phải rời xa mái trường rồi…. Tôi cũng lo, liệu khi bước tới mái trường trung học, tôi sẽ bị mọi người bỏ rơi, bị xa cách vì tính cách hướng nội của mình không còn cố quan tâm, hay gạ chuyện nói với tôi như lũ bạn cũ. Tôi lo, liệu tình bạn thắm thiết suốt năm năm tiểu học ấy sẽ vỡ nát chỉ vì cái tính nhút nhát, khó gần của tôi và mãi mãi tôi sẽ không bao giờ nói chuyện chung với họ nữa? Vào cái giây phút buổi tổng kết năm học, mắt tôi đã long lanh nước mắt nhưng tôi tỏng mắt tụi bạn luôn là một Phương Anh chẳng bao giờ khóc nên tôi cố kìm nén lại và mắng cái Vy:

     -“Khóc cái gì! Nín đi!”

        Hè rồi đấy! Trong tôi vẫn còn một nỗi buồn sâu lắng nhưng bên tôi luôn có những người bạn của mình, họ an ủi và hứa rằng họ sẽ mãi mãi ở bên ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh cho tôi vì họ hiểu cái tính tôi mà. Được rồi, kết thúc rồi, cố gắng để dũng cảm và mạnh mẽ hơn khi lên cấp hai chứ sao nữa! 

    Bình luận
  2.                                                                       Bài làm 

             Trong suốt 5 năm qua, ngôi trường đã cùng em đi trên quãng đường gian khó, đó là trường Tiểu học Đoan Hạ .

             Khi bước vào sân ngôi trường của em như một khu vườn toàn cây cảnh như cây : cây phượng, cây bàng, cây đa, …… Cây phượng khi xưa còn nhỏ nhưng giờ đây cây phượng đã lớn và nở đỏ rực vào hè, còn ông Đa thì đã già nua cũng chính là lúc chúng em rời khỏi mái trường này .

             Các phòng học, phòng chức năng như phòng tin học giúp chúng em có thêm kiến thức về công nghệ, phòng thư viện giúp chúng em có những bài học về cuộc sống . Các bạn học sinh cần học tập thật tốt để xứng đáng với những công ơn này

             Cô Thắm là người mẹ thứ 2 của em, cô là vui tính, rất quan tâm đến học trò . Khi gặp bài khó cô thường giảng lại cho chúng hiểu thật sâu và vận dụng để làm những bài tương tự . Cô cũng thường tổ chức những hoạt động ngoại khoá cho chúng em . Khi tết đến nhà trường còn tổ chức trương trình tặng quà cho học sinh khó khăn .

              Mái trường Tiểu học Đoan Hạ đã dìu dắt em từ khi còn bỡ ngỡ vào lớp 1. Rồi mai đây chúng em phải xa mái trường này, chúng em sẽ không quên công ơn của các thấy, các cô trong mái trường này. 

                 

    Bình luận

Viết một bình luận