Em hãy viết một đoạn văn ngắn kể lại kỉ niệm sâu sắc giữa em với mẹ có sử dụng yếu tố tự sự, miêu tả , biểu cảm
0 bình luận về “Em hãy viết một đoạn văn ngắn kể lại kỉ niệm sâu sắc giữa em với mẹ có sử dụng yếu tố tự sự, miêu tả , biểu cảm”
Bạn tham khảo ạ :
Năm học vừa qua, do đạt danh hiệu học sinh xuất sắc nên em được đi nghỉ mát ở Nha Trang bốn ngày. Từ sáng sớm cho đến chiều tối, em cùng các bạn tắm biển, leo núi, ngồi trên ca nô lướt sóng tới thăm các đảo. Cuộc du ngoạn rất vui vẻ và thú vị. Tối đến, lúc mọi người ngủ say thì em lại thao thức nhớ mẹ – người mẹ hiền từ và yêu quý. Mỗi lần nhớ mẹ, kỉ niệm về một cơn mưa lại hiện lên trong kí ức của em…
Dạo ấy, ba em đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải đến trường đón em sau giờ tan học. Một buổi trưa, trời bỗng đổ mưa to và kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ hối hả đạp xe tới trường. Thấy em đang đứng nép dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho em và bảo:
– Con khoác áo vào đi cho khỏi ướt.
Nhận ra vẻ băn khoăn của em, mẹ an ủi:
– Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sắp tạnh rồi! Mẹ khoẻ hơn con, có ướt một chút cũng chẳng sao.
Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên mặt đường, tuôn ồ ồ xuống các miệng cống. Trên đường, vắng xe cộ và người qua lại. Trong các hiên nhà, người trú mưa chen chúc. Mẹ em vẫn gò lưng đạp xe trong mưa. Em thương mẹ quá mà chẳng biết làm sao.
Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo rồi lo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Em cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi, ăn không ngon miệng. Em động viên:
– Mẹ cố ăn bát cơm cho khoẻ!
Mẹ gượng cười:
– Chắc không sao đâu con! Mẹ chỉ thấy khó chịu một chút thôi. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như thường lệ.
Đêm ấy, mẹ lên cơn sốt. Em bối rối chẳng biết phải làm thế nào nên chạy sang nhờ bác An hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh rồi nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp tính do bị cảm lạnh. Em đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô se, hơi thở mệt nhọc, khó khăn. Em thương mẹ quá, nước mắt cứ rưng rưng. Bác An lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bác cháu cùng cô y tá trực thức bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt hạ dần.
Mẹ vẫy em lại gần rồi ra hiệu bảo mở cửa sổ. Những tia nắng sớm rọi vào làm sáng cả căn phòng. Nét mặt mẹ tươi trở lại.
Lần ấy, mẹ phải nằm bệnh viện mất năm hôm. Ngày ngày, bác An thay mẹ đến trường đón em. Chiều nào em cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc cây bàng, nhỏ to tâm sự. Mẹ vuốt tóc em và khuyên:
– Đừng vì mẹ bệnh mà xao nhãng việc học hành, con nhé! Ngày mai, mẹ sẽ về với con. Em ngả đầu vào vai mẹ như ngày còn thơ bé…
Hôm mẹ về nhà, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, mẹ vui lòng lắm.
Mẹ khen em:
– Con gái mẹ giỏi quá! Em thầm mong mai sau sẽ trở thành một người phụ nữ hiền dịu, đảm đang như mẹ.
Từ độ ấy, em càng cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ ơi! Đúng như lời một bài hát: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối nguồn ngọt ngào… Lời hát nặng ân tình ấy sẽ theo con suốt cuộc đời mẹ ạ!
Ai cũng có những kỉ niệm bên gia đình, người thân khó quên. Dù là kỷ niệm vui hay buồn, nhưng đối với tôi kỷ niệm lần mắc lỗi khiến bố mẹ buồn lòng thật khó quên. Đến bây giờ khi nhắc lại tôi vẫn còn nhớ như in và xúc động.
Hồi ấy dù là con gái nhưng tôi rất nghịch ngợm. Khi lên lớp 7 tôi bắt đầu chơi những trò chơi nghịch ngợm vs bọn con trai.Một lần tụi bạn tôi rủ nhau trốn tiết học thể dục và ra ngoài trước cổng trường để mua quà vặt và vui chơi. Vừa chơi được một lúc, bọn tôi bị cô giáo bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi trở về lớp với giọng nói nghiêm khắc. Cuối buổi học hôm ấy có buổi sinh hoạt. Cô nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp và sẽ trao đổi với phụ huynh về việc này. Lúc ấy vì còn nhỏ nên tôi cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng vẫn không hề có chút hối lỗi. Ngày hôm sau, cô giáo gọi mẹ tôi vào trường để trao đổi việc học và lỗi vi phạm của tôi. Trao đổi xong mẹ tôi trở về với gương mặt buồn và thất vọng. Về đến nhà mẹ gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Chính lúc ấy tôi đã có hành vi lời nói vô lễ với mẹ. Khi biết được chuyện bố tôi nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi đối với mẹ và kể lại khi còn nhỏ tôi bị bệnh nằm trong việc mẹ đã lo lắng và thức trắng cả đêm để chăm sóc tôi như thế nào. Nói chuyện với bố được một lúc và biết được mẹ phải vất vả vì tôi như thế nào tôi vui cùng khoảng động và ôm lấy bố còn hành vi như thế nữa. Hôm sau khi mẹ tan làm trở về nhà, tôi chạy nhanh đến mẹ, ôm lấy mẹ xin lỗi vì thái độ không lễ phép của tôi. Mẹ ôm chặt tôi và tha thứ cho lỗi lầm của tôi tôi. Không biết từ khi nào nước mắt tôi và mẹ chảy lúc nào chẳng hay. Cảm giác lúc ấy của tôi vừa hối hận và hạnh phúc vì được mẹ tha thứ và ôm trong vòng tay.
Kỷ niệm ấy thật khó quên đối với tôi. Nhưng sau hôm ấy tôi đã giúp được mẹ được những việc nhỏ trong nhà. Trở nên ngoan ngoãn và chăm học hơn khiến cho mẹ không bao giờ phiền lòng về tôi nữa. Và tôi cũng đã nhận ra một điều rằng tôi có làm việc gì sai thì mẹ vẫn luôn bên cạnh yêu thương tôi và tha thứ cho những lỗi lầm của tôi.
Bạn tham khảo ạ :
Năm học vừa qua, do đạt danh hiệu học sinh xuất sắc nên em được đi nghỉ mát ở Nha Trang bốn ngày. Từ sáng sớm cho đến chiều tối, em cùng các bạn tắm biển, leo núi, ngồi trên ca nô lướt sóng tới thăm các đảo. Cuộc du ngoạn rất vui vẻ và thú vị. Tối đến, lúc mọi người ngủ say thì em lại thao thức nhớ mẹ – người mẹ hiền từ và yêu quý. Mỗi lần nhớ mẹ, kỉ niệm về một cơn mưa lại hiện lên trong kí ức của em…
Dạo ấy, ba em đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải đến trường đón em sau giờ tan học. Một buổi trưa, trời bỗng đổ mưa to và kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ hối hả đạp xe tới trường. Thấy em đang đứng nép dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho em và bảo:
– Con khoác áo vào đi cho khỏi ướt.
Nhận ra vẻ băn khoăn của em, mẹ an ủi:
– Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sắp tạnh rồi! Mẹ khoẻ hơn con, có ướt một chút cũng chẳng sao.
Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên mặt đường, tuôn ồ ồ xuống các miệng cống. Trên đường, vắng xe cộ và người qua lại. Trong các hiên nhà, người trú mưa chen chúc. Mẹ em vẫn gò lưng đạp xe trong mưa. Em thương mẹ quá mà chẳng biết làm sao.
Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo rồi lo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Em cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi, ăn không ngon miệng. Em động viên:
– Mẹ cố ăn bát cơm cho khoẻ!
Mẹ gượng cười:
– Chắc không sao đâu con! Mẹ chỉ thấy khó chịu một chút thôi. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như thường lệ.
Đêm ấy, mẹ lên cơn sốt. Em bối rối chẳng biết phải làm thế nào nên chạy sang nhờ bác An hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh rồi nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp tính do bị cảm lạnh. Em đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô se, hơi thở mệt nhọc, khó khăn. Em thương mẹ quá, nước mắt cứ rưng rưng. Bác An lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bác cháu cùng cô y tá trực thức bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt hạ dần.
Mẹ vẫy em lại gần rồi ra hiệu bảo mở cửa sổ. Những tia nắng sớm rọi vào làm sáng cả căn phòng. Nét mặt mẹ tươi trở lại.
Lần ấy, mẹ phải nằm bệnh viện mất năm hôm. Ngày ngày, bác An thay mẹ đến trường đón em. Chiều nào em cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc cây bàng, nhỏ to tâm sự. Mẹ vuốt tóc em và khuyên:
– Đừng vì mẹ bệnh mà xao nhãng việc học hành, con nhé! Ngày mai, mẹ sẽ về với con. Em ngả đầu vào vai mẹ như ngày còn thơ bé…
Hôm mẹ về nhà, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, mẹ vui lòng lắm.
Mẹ khen em:
– Con gái mẹ giỏi quá! Em thầm mong mai sau sẽ trở thành một người phụ nữ hiền dịu, đảm đang như mẹ.
Từ độ ấy, em càng cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ ơi! Đúng như lời một bài hát: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối nguồn ngọt ngào… Lời hát nặng ân tình ấy sẽ theo con suốt cuộc đời mẹ ạ!
Ai cũng có những kỉ niệm bên gia đình, người thân khó quên. Dù là kỷ niệm vui hay buồn, nhưng đối với tôi kỷ niệm lần mắc lỗi khiến bố mẹ buồn lòng thật khó quên. Đến bây giờ khi nhắc lại tôi vẫn còn nhớ như in và xúc động.
Hồi ấy dù là con gái nhưng tôi rất nghịch ngợm. Khi lên lớp 7 tôi bắt đầu chơi những trò chơi nghịch ngợm vs bọn con trai.Một lần tụi bạn tôi rủ nhau trốn tiết học thể dục và ra ngoài trước cổng trường để mua quà vặt và vui chơi. Vừa chơi được một lúc, bọn tôi bị cô giáo bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi trở về lớp với giọng nói nghiêm khắc. Cuối buổi học hôm ấy có buổi sinh hoạt. Cô nghiêm khắc phê bình chúng tôi trước cả lớp và sẽ trao đổi với phụ huynh về việc này. Lúc ấy vì còn nhỏ nên tôi cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng vẫn không hề có chút hối lỗi. Ngày hôm sau, cô giáo gọi mẹ tôi vào trường để trao đổi việc học và lỗi vi phạm của tôi. Trao đổi xong mẹ tôi trở về với gương mặt buồn và thất vọng. Về đến nhà mẹ gọi tôi đến bên và nhắc nhở. Chính lúc ấy tôi đã có hành vi lời nói vô lễ với mẹ. Khi biết được chuyện bố tôi nghiêm khắc phê bình thái độ của tôi đối với mẹ và kể lại khi còn nhỏ tôi bị bệnh nằm trong việc mẹ đã lo lắng và thức trắng cả đêm để chăm sóc tôi như thế nào. Nói chuyện với bố được một lúc và biết được mẹ phải vất vả vì tôi như thế nào tôi vui cùng khoảng động và ôm lấy bố còn hành vi như thế nữa. Hôm sau khi mẹ tan làm trở về nhà, tôi chạy nhanh đến mẹ, ôm lấy mẹ xin lỗi vì thái độ không lễ phép của tôi. Mẹ ôm chặt tôi và tha thứ cho lỗi lầm của tôi tôi. Không biết từ khi nào nước mắt tôi và mẹ chảy lúc nào chẳng hay. Cảm giác lúc ấy của tôi vừa hối hận và hạnh phúc vì được mẹ tha thứ và ôm trong vòng tay.
Kỷ niệm ấy thật khó quên đối với tôi. Nhưng sau hôm ấy tôi đã giúp được mẹ được những việc nhỏ trong nhà. Trở nên ngoan ngoãn và chăm học hơn khiến cho mẹ không bao giờ phiền lòng về tôi nữa. Và tôi cũng đã nhận ra một điều rằng tôi có làm việc gì sai thì mẹ vẫn luôn bên cạnh yêu thương tôi và tha thứ cho những lỗi lầm của tôi.
#Hoctotnhe.