Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra lỗi với thầy cô
Văn miêu tả nội tâm trong văn bản tự sự
0 bình luận về “Ghi lại tâm trạng của em sau khi xảy ra lỗi với thầy cô
Văn miêu tả nội tâm trong văn bản tự sự”
Năm học lớp 7, lớp 8, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu tôi là được giải khuyen khích?.
Lên lớp 9, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xa. Hai anh em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá môn Toán, còn môn Ngữ Văn, môn Tiếng Anh, tôi gồng mình lên mà vẫn chỉ đạt điểm trung bình. Tôi sinh ra tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra Toán, tôi chỉ được 7,25 điểm; cô Thanh vẫn phê là ” trình bày rối” chưa logic. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (lục huyền cầm) là cây đàn “chi-na” khi làm bài văn thuyết minh. Giờ ra chơi, tôi ít ra sân đã cầu choi nhoi cung cac ban
Tôi trở nên vụng về hon khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào mà lại làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình : ” Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ…” Buổi tập hát tiếp tục. Diệu kêu lên: “Đàn đứt dây rồi!”. Cô Liên và cô Chi hỏi: “Ai làm đứt dây đàn?”. Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng. Cô Liên và cô Chi đều tỏ ý không vui. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A hạ một bậc hạnh kiểm của Diệu (nhóm trưởng) Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ, từ loại tốt xuống loại khá. Năm học sắp kết thúc rồi. Diệu và Hoàn đều học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bạn học quý mến.
Chuyện ấy làm lòng tôi day dứt mãi. Nhiều đêm tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt…”
Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỉ luật; đề nghị thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…
Thầy Cảnh gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng cua gdcd day doi toi ko lam ma doi co chep thi phai cho 5sao, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 9, thi kiểm tra, tôi được 6 điểm 10, xếp loại giỏi văn hóa, xếp loại tốt hạnh kiểm.
Tôi nhớ, một lần tôi cùng đám bạn vào buổi chiều rủ nhau đi chơi đến chợt tối mới về. Lúc về chúng tôi đều mệt lã người nên đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay mà không hề nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra vào ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, khi tôi bước vào lớp tôi nhớ loáng thoàng rằng hình như mình đã quên gì đó, vì chỉ nhớ loáng thoàng nên tôi cũng bỏ qua câu hỏi mà mình tự đặt ra. Đến giờ toán khi cô tôi bước vào lớp tôi mới chợt nhớ ra rằng hôm qua mình vẫn chưa làm bài tập. Lúc ấy tôi vẫn còn chủ quan rằng hôm nay chắc cô sẽ ko kiểm tra bái tập đâu! Nhưng rồi cô bảo cả lớp chúng tôi mở tập bài tập ra để cô kiểm tra, lúc ấy tôi chợt rung người, tim đập rất nhanh vì sợ sệt mà môi tôi tái đi, cô thấy vậy bước đến chỗ tôi ngồi mà kêu tôi mở tập ra, tay tôi vừa run, mắt lại sắp rơi nước mắt tôi im lặng một hồi lâu. Cô hỏi tôi :” Tại sao em ko làm bài tập cô đã dặn bài từ tuần trước rồi mà!”. Tôi nghĩ nếu mình trả lời thành thật nhưng nó như một lời nó vô phép tắc :” Em đi chơi!”
Cô tôi sửng sốt, mà mắng tôi :” Em thật vô lễ!” Tôi trừng mắt nhìn cô, gương mặt cô tỏ vẻ vô cùng tức giận mà bảo : “Cuối tuần này, tôi sẽ mời phụ huynh của em lên trường làm việc!”
Nghe xong câu đó của cô tôi chợt sợ hãi vì tôi sợ mẹ tôi buồn bởi đứa con hư hòng của mình mà tôi rơi nước mắt. Tôi chạy lại bàn giáo viên mà xin lỗi cô tới tấp hứa đi hứa lại những câu mà tôi còn chẳng suy nghĩ. Cô tôi thấy vậy thì nhìn tôi mà nói: Em thành thật thì cũng tốt nhưng lại nói chuyện với người lớn một cách cọc lốc như vậy là sai, em cần phải chỉnh sửa lại câu nói của mình!”
Tôi rưng rưng nước mắt, Nói với cô:” Em sẽ ko như vậy nữa, em xin lỗi cô!” .Cô tôi cười rồi gật đầu bảo:”Em biệt sửa sai là tốt, vì đây là lần đầu nên cô sẽ tha thứ , nếu có lần sau em đứng trách cô!”
Nghe được câu đấy tôi mừng hứng hở nhưng cũng rút kinh nghiệm sau này phải học tập thật chăm chỉ.
Năm học lớp 7, lớp 8, tôi thi học sinh giỏi môn Toán toàn huyện, đều giành giải khuyến khích. Nhiều bạn chế giễu tôi là được giải khuyen khích?.
Lên lớp 9, bố mẹ tôi chuyển nhà lên thị xa. Hai anh em tôi đều chuyển đến trường mới: trường Trung học cơ sở Phạm Ngũ Lão. So với các bạn trong lớp thì tôi chỉ vào loại học khá môn Toán, còn môn Ngữ Văn, môn Tiếng Anh, tôi gồng mình lên mà vẫn chỉ đạt điểm trung bình. Tôi sinh ra tự ti, thậm chí có lúc tỏ ra hèn nhát. Giờ học Tiếng Việt, cô giáo lên giảng bài rất hay, nhưng tôi không dám giơ tay phát biểu. Sinh hoạt tổ học tập, sinh hoạt lớp, tôi ngồi im như thóc trong bồ. Các bài kiểm tra Toán, tôi chỉ được 7,25 điểm; cô Thanh vẫn phê là ” trình bày rối” chưa logic. Thậm chí, có lần tôi còn làm trò cười cho cả lớp. Tôi gọi cây đàn ghi ta (lục huyền cầm) là cây đàn “chi-na” khi làm bài văn thuyết minh. Giờ ra chơi, tôi ít ra sân đã cầu choi nhoi cung cac ban
Tôi trở nên vụng về hon khi bước vào phòng chức năng học vẽ, học đàn, học hát. Buổi học hôm ấy, khi các bạn kéo ra sân chơi, tôi ở lại một mình trong phòng chức năng. Không biết tôi hí hoáy thế nào mà lại làm đứt dây đàn vĩ cầm. Sự cố xảy ra, tôi vô cùng lo sợ. Tôi dặn mình : ” Chẳng ai biết mình gây ra. Cứ im lặng và tỉnh bơ…” Buổi tập hát tiếp tục. Diệu kêu lên: “Đàn đứt dây rồi!”. Cô Liên và cô Chi hỏi: “Ai làm đứt dây đàn?”. Nhưng tất cả đều nhìn nhau im lặng. Cô Liên và cô Chi đều tỏ ý không vui. Sau sự cố ấy, thầy chủ nhiệm lớp 8A hạ một bậc hạnh kiểm của Diệu (nhóm trưởng) Hoàn (nhóm phó) trong đội ca vũ, từ loại tốt xuống loại khá. Năm học sắp kết thúc rồi. Diệu và Hoàn đều học giỏi, đàn ngọt, hát hay, được các thầy cô giáo và bạn học quý mến.
Chuyện ấy làm lòng tôi day dứt mãi. Nhiều đêm tôi trằn trọc và tự trách mình sao hèn nhát thế? Tại sao không dũng cảm tự nhận lỗi để Diệu và Hoàn mắc oan? Nhưng có lúc tôi lại nghĩ: “Mọi chuyện rồi sẽ trôi qua. Nhắc lại làm chi cho mệt…”
Lòng tự trọng đã nâng đỡ tâm hồn tôi. Tôi viết một bức thư dài gửi thầy chủ nhiệm nói rõ sự việc, xin nhận kỉ luật; đề nghị thầy không hạ mức hạnh kiểm của hai bạn Diệu, Hoàn…
Thầy Cảnh gặp riêng tôi. Thầy nói về lòng tự trọng cua gdcd day doi toi ko lam ma doi co chep thi phai cho 5sao, sự hèn nhát và lòng dũng cảm. Thầy an ủi, động viên tôi. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ các bạn sẽ khinh ghét tôi, xa lánh tôi. Nhưng thật không ngờ, các bạn lại yêu mến, quý trọng tôi hơn trước. Tôi thấy tâm hồn mình thanh thản. Cuối năm học lớp 9, thi kiểm tra, tôi được 6 điểm 10, xếp loại giỏi văn hóa, xếp loại tốt hạnh kiểm.
Tôi nhớ, một lần tôi cùng đám bạn vào buổi chiều rủ nhau đi chơi đến chợt tối mới về. Lúc về chúng tôi đều mệt lã người nên đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay mà không hề nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra vào ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, khi tôi bước vào lớp tôi nhớ loáng thoàng rằng hình như mình đã quên gì đó, vì chỉ nhớ loáng thoàng nên tôi cũng bỏ qua câu hỏi mà mình tự đặt ra. Đến giờ toán khi cô tôi bước vào lớp tôi mới chợt nhớ ra rằng hôm qua mình vẫn chưa làm bài tập. Lúc ấy tôi vẫn còn chủ quan rằng hôm nay chắc cô sẽ ko kiểm tra bái tập đâu! Nhưng rồi cô bảo cả lớp chúng tôi mở tập bài tập ra để cô kiểm tra, lúc ấy tôi chợt rung người, tim đập rất nhanh vì sợ sệt mà môi tôi tái đi, cô thấy vậy bước đến chỗ tôi ngồi mà kêu tôi mở tập ra, tay tôi vừa run, mắt lại sắp rơi nước mắt tôi im lặng một hồi lâu. Cô hỏi tôi :” Tại sao em ko làm bài tập cô đã dặn bài từ tuần trước rồi mà!”. Tôi nghĩ nếu mình trả lời thành thật nhưng nó như một lời nó vô phép tắc :” Em đi chơi!”
Cô tôi sửng sốt, mà mắng tôi :” Em thật vô lễ!” Tôi trừng mắt nhìn cô, gương mặt cô tỏ vẻ vô cùng tức giận mà bảo : “Cuối tuần này, tôi sẽ mời phụ huynh của em lên trường làm việc!”
Nghe xong câu đó của cô tôi chợt sợ hãi vì tôi sợ mẹ tôi buồn bởi đứa con hư hòng của mình mà tôi rơi nước mắt. Tôi chạy lại bàn giáo viên mà xin lỗi cô tới tấp hứa đi hứa lại những câu mà tôi còn chẳng suy nghĩ. Cô tôi thấy vậy thì nhìn tôi mà nói: Em thành thật thì cũng tốt nhưng lại nói chuyện với người lớn một cách cọc lốc như vậy là sai, em cần phải chỉnh sửa lại câu nói của mình!”
Tôi rưng rưng nước mắt, Nói với cô:” Em sẽ ko như vậy nữa, em xin lỗi cô!” .Cô tôi cười rồi gật đầu bảo:”Em biệt sửa sai là tốt, vì đây là lần đầu nên cô sẽ tha thứ , nếu có lần sau em đứng trách cô!”
Nghe được câu đấy tôi mừng hứng hở nhưng cũng rút kinh nghiệm sau này phải học tập thật chăm chỉ.