Ghi lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn.
0 bình luận về “Ghi lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn.”
XIN HAY NHẤT Ạ !
CHÚC BẠN HỌC TỐT!
@GITRANG111
hật sự thì đó là chuyện của tôi và 2 đứa bạn thân cùng có lỗi với 1 đứa bạn thân khác. chuyện đó lâu rồi , hồi còn học lớp 5 cơ. bọn tui rất rất là thân với nhau 4 đứa bạn ko có gì dấu nhau,thành thật mọi chuyện vs nhau. đó là cái hôm bọn tôi đc nghỉ tiết học cuối,về sớm. 4 đứa cùng về vs nhau,tại bọn tôi cũng………….khi đó dại quá mà. cả 4 đứa ghé vô quán kẹo ven đường. ban đầu, chỉ định mua mỗi đứa mỗi cây kem. huy là người trả tiền. cậu ấy lấy ra những 200 ngàn-khi đó thì đó là số tiền lớn thật. chúng tôi chẳng hỏi tiền đó ở đau mà bạn có, ấy thế cả 3 đứa còn đòi mua thêm bánh. huy thật thà,ko hẳn là ga lăng mà huy là 1 người phóng khoáng , rộng lượng,ko tiếc gì với bạn bè. ở lớp cũng vậy thôi,bọn tôi toàn dùng chung đồ của huy. ko hiểu 4 đưa tụi tui mua những gì mà hết xẩy 200 ngàn. mỗi đứa 1 bụng căng tròn ra về,vui vẻ cười nói. mấy ngày hôm sau,cô chủ nhiệm hỏi huy:” cô nghe ba em nói em có 200 ngàn phải ko? nó đâu rồi,nộp cho cô đi nào?” 4 đứa bọn tôi nhìn nhau, huy lúng túng ko bt trả lời ra sao. bọn thật sự ko bt đó là tiền dì cho huy. mà cũng tị tụi tui hư quá,quen ăn hiếp huy rồi,mua đồ toàn huy trả tiền. mặt huy đỏ bừng. cô hỏi tiếp:” em làm mất rồi à?” cả lớp ko bt gì ngoài 4 đứa tôi,bọn tôi lúc đó cũng rug lắm ,ko bt nói gì. huy cúi đầu xuống ừ nhẹ 1 cái cho qua chuyện. giờ nghĩ lại cảm thấy thật là tệ,thấy có lỗi vô cùng. may mà huy chuyển trường cũng đã 4 năm rồi. giờ cũng chẳng dám nhắn tin với cậu ấy,vì thẹn quá mà
Trời đầu đông.Không khí se se lạnh ,đủ làm cho tui vừa học vừa học vừa chùm trong cái áo rét.Những cơn gió luồn qua khe cửa sổ rùi luồn vào cổ,làm tui ho sù sụ cả.Tui đã học xong rùi nhưng vẫn cứ ngồi ở bàn , không làm gì cả.Tui đang nghe đài, hôm nay có bài hát mà tôi thích.Nưng kì lạ chưa,tôi chẳng còn chút tâm trí nào để ý tới những nốt nhạc ấy nữa.Có lẽ cái cảm giác tội lỗi từ sáng nay vẫn đang gặm nhấm tim gan tui. Sáng nay , tôi vừa làm một điều có lỗi với người bạn thân nhất của tôi .Tôi đăm đăm nhìn ra cửa sổ ,cái khung cảnh lúc sáng như hiện ra trước mắt :
– Ê! Bài này làm thế nào đấy?Khó quá trời! Cho tớ chép đi !
– Dễ thui mà ! Tự động não chút đi !
– Không cho chép thì thôi kiết thế ! Nghỉ chơi với nhau luôn đi đồ kiêu ngạo !
Tôi tuôn liền một tràng dài nhũng từ khó nghe về phía bạn ấy mà chẳng mảy may nghĩ ngợi gì.Thế nhưng, nhanh thôi,cái cảm giác kia đã xuất hiện cắn xé trái tim tui. Len lén nhìn sang, một cảm giác buồn vô tận xuất hiện lên trên nét mặt cậu ấy. Trời ơi ! Chính tôi là người gây ra việc ấy ư? Không,chắc không phải đâu …Thế nhưng,càng ngĩ , tôi càng cảm thấy mình tội lỗi. Cái cảm giác ấy cứ lẽo đẽo theo tôi từ trường cho đến khi về đén nhà. Đi ngủ thui..Tôi nghĩ thế có thể quên đi cái cảm giác kia . Nhưng không , càng cố ngủ thì tôi càng thấy xấu hổ hơn. Tôi suy nghĩ , suy nghĩ…À ! cuối cùng thì tôi cũng nghĩ ra việc mình phải làm rùi . Đó chính là xin lỗi . Nhưng xin lỗi thế nào nhỉ? Làm thế nào để cậu ấy chấp nhận nhỉ? Làm thế nào đây ? ….Thật nhiều , thật nhiều những câu hỏi hiện lên trong đầu tui làm tôi thiếp đi lúc nào không hay- giấc ngủ trong sự bình thản và hạnh phúc.Cuối cùng tì tôi cũng tự mình tìm được một lời giải cho một bài toán khó , bài toán về tình bạn
XIN HAY NHẤT Ạ !
CHÚC BẠN HỌC TỐT!
@GITRANG111
hật sự thì đó là chuyện của tôi và 2 đứa bạn thân cùng có lỗi với 1 đứa bạn thân khác.
chuyện đó lâu rồi , hồi còn học lớp 5 cơ. bọn tui rất rất là thân với nhau
4 đứa bạn ko có gì dấu nhau,thành thật mọi chuyện vs nhau.
đó là cái hôm bọn tôi đc nghỉ tiết học cuối,về sớm.
4 đứa cùng về vs nhau,tại bọn tôi cũng………….khi đó dại quá mà. cả 4 đứa ghé vô quán kẹo ven đường.
ban đầu, chỉ định mua mỗi đứa mỗi cây kem. huy là người trả tiền.
cậu ấy lấy ra những 200 ngàn-khi đó thì đó là số tiền lớn thật.
chúng tôi chẳng hỏi tiền đó ở đau mà bạn có, ấy thế cả 3 đứa còn đòi mua thêm bánh.
huy thật thà,ko hẳn là ga lăng mà huy là 1 người phóng khoáng , rộng lượng,ko tiếc gì với bạn bè. ở lớp cũng vậy thôi,bọn tôi toàn dùng chung đồ của huy.
ko hiểu 4 đưa tụi tui mua những gì mà hết xẩy 200 ngàn. mỗi đứa 1 bụng căng tròn ra về,vui vẻ cười nói.
mấy ngày hôm sau,cô chủ nhiệm hỏi huy:” cô nghe ba em nói em có 200 ngàn phải ko? nó đâu rồi,nộp cho cô đi nào?”
4 đứa bọn tôi nhìn nhau, huy lúng túng ko bt trả lời ra sao. bọn thật sự ko bt đó là tiền dì cho huy. mà cũng tị tụi tui hư quá,quen ăn hiếp huy rồi,mua đồ toàn huy trả tiền.
mặt huy đỏ bừng. cô hỏi tiếp:” em làm mất rồi à?”
cả lớp ko bt gì ngoài 4 đứa tôi,bọn tôi lúc đó cũng rug lắm ,ko bt nói gì.
huy cúi đầu xuống ừ nhẹ 1 cái cho qua chuyện.
giờ nghĩ lại cảm thấy thật là tệ,thấy có lỗi vô cùng.
may mà huy chuyển trường cũng đã 4 năm rồi. giờ cũng chẳng dám nhắn tin với cậu ấy,vì thẹn quá mà
Trời đầu đông.Không khí se se lạnh ,đủ làm cho tui vừa học vừa học vừa chùm trong cái áo rét.Những cơn gió luồn qua khe cửa sổ rùi luồn vào cổ,làm tui ho sù sụ cả.Tui đã học xong rùi nhưng vẫn cứ ngồi ở bàn , không làm gì cả.Tui đang nghe đài, hôm nay có bài hát mà tôi thích.Nưng kì lạ chưa,tôi chẳng còn chút tâm trí nào để ý tới những nốt nhạc ấy nữa.Có lẽ cái cảm giác tội lỗi từ sáng nay vẫn đang gặm nhấm tim gan tui. Sáng nay , tôi vừa làm một điều có lỗi với người bạn thân nhất của tôi .Tôi đăm đăm nhìn ra cửa sổ ,cái khung cảnh lúc sáng như hiện ra trước mắt :
– Ê! Bài này làm thế nào đấy?Khó quá trời! Cho tớ chép đi !
– Dễ thui mà ! Tự động não chút đi !
– Không cho chép thì thôi kiết thế ! Nghỉ chơi với nhau luôn đi đồ kiêu ngạo !
Tôi tuôn liền một tràng dài nhũng từ khó nghe về phía bạn ấy mà chẳng mảy may nghĩ ngợi gì.Thế nhưng, nhanh thôi,cái cảm giác kia đã xuất hiện cắn xé trái tim tui. Len lén nhìn sang, một cảm giác buồn vô tận xuất hiện lên trên nét mặt cậu ấy. Trời ơi ! Chính tôi là người gây ra việc ấy ư? Không,chắc không phải đâu …Thế nhưng,càng ngĩ , tôi càng cảm thấy mình tội lỗi. Cái cảm giác ấy cứ lẽo đẽo theo tôi từ trường cho đến khi về đén nhà.
Đi ngủ thui..Tôi nghĩ thế có thể quên đi cái cảm giác kia . Nhưng không , càng cố ngủ thì tôi càng thấy xấu hổ hơn. Tôi suy nghĩ , suy nghĩ…À ! cuối cùng thì tôi cũng nghĩ ra việc mình phải làm rùi . Đó chính là xin lỗi . Nhưng xin lỗi thế nào nhỉ? Làm thế nào để cậu ấy chấp nhận nhỉ? Làm thế nào đây ? ….Thật nhiều , thật nhiều những câu hỏi hiện lên trong đầu tui làm tôi thiếp đi lúc nào không hay- giấc ngủ trong sự bình thản và hạnh phúc.Cuối cùng tì tôi cũng tự mình tìm được một lời giải cho một bài toán khó , bài toán về tình bạn