giờ đây Sắp phải xa mái trường tiểu học thân yêu sau những năm gắn bó em hãy viết một đoạn văn từ 7 đến 10 câu tả lại ngôi trường vào một khoảnh khắc

By Margaret

giờ đây Sắp phải xa mái trường tiểu học thân yêu sau những năm gắn bó em hãy viết một đoạn văn từ 7 đến 10 câu tả lại ngôi trường vào một khoảnh khắc mà em nhớ nhất

0 bình luận về “giờ đây Sắp phải xa mái trường tiểu học thân yêu sau những năm gắn bó em hãy viết một đoạn văn từ 7 đến 10 câu tả lại ngôi trường vào một khoảnh khắc”

  1.  Ai mà chẵng phải đi học, ai ai cũng từng trải qua những năm tháng nhọc nhằn trên ghế nhà trường, ai cũng phải học qua cấp bậc tiểu học, và em cũng thế, cũng như bao người khác là học cả một chặng đường dài ở ngôi trường cấp 1, vậy mà giờ đây, em dã xắp phải tạm biệt ngôi trường cấp một thân yêu để bước sang ngôi trường khác, gặp bạn khác, gặp thầy cô khác,…. phải xa thầy cô thân quen, xa bạn bè thân thuộc, chỉ nghĩ đến thôi là cả tim gan bỗng nóng lên và hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

     Em còn nhớ lúc mới bước vào ngôi trường, dù đã được anh/chị/bố/mẹ đưa tới nhiều lần, nhưng lần đó thì trong lòng em lại có một cảm xúc thật khác lạ, cứ như là lần đầu tiên đến nơi đây, khi vào lớp thì có nhiều bạn mới, cùng làm quen và bắt truyện rất vui vẻ, lúc cô giáo vào thì trong tim như ngừng đập vì rụt rè, sợ hãi, lúc đấy em chỉ muốn khóc thật lớn, nhưng cô đã tiến tới và lấy chiếc khăn mùi soa để lau nước mắt em, lúc đó lại càng nhìn rõ cô hơn, cô có khuôn mạt hiền hậu, cô cười mỉm và dỗ dành em, e cảm thấy rất vui sướng khi có được một người cô tuyệt vời như thế, nhìn ngoài sân trường thì thấy những cánh phượng đang khoe sắc đỏ rực trên cây, những kí ức thật đáng nhớ nhung.

    Sau này khi xa nơi này, chắc sẽ phải rất buồn, nhưng dù sao thì cũng chẳng sao hết, vì em sẽ cố gắng học tốt để có thể về lại nơi đây thăm trường, thầy cô và hoài niêm lại những kí ức vui buồn đó.

      

    Trả lời
  2. Bánh xe thời gian trôi thật nhanh làm sao. Thoáng cái, 5 năm đã trôi qua, giờ đây em đã chuẩn bị phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu. Đến giờ, những kí ức về ngày đầu tiên em đi học, ngày đầu tiên bước vào đây vẫn còn nguyên vẹn. Thế mà, bây giờ đã là anh chị cả trong trường, là tấm gương để các em bé noi theo.

    Cảm xúc khi sắp ra phải chia tay ngôi trường vô cùng hỗn độn. Em suy nghĩ rất nhiều về thầy cô, bạn bè… Việc không được gặp lại người thầy gắn bó cùng mình 5 năm học, khôn được nghe những bài giảng của thầy . Cảm giác ấy sao mà trống trải thế! Em vẫn còn nhớ những khoảnh khắc thầy cầm tay mình đưa từng nét chữ, ân cần chỉ bảo từng phép tính. Những ngày em ốm không đi học được, thầy qua tận nhà hỏi thăm, giảng bài cho em. Em cảm động không kìm được nước mắt ôm trầm lấy thầy, em nói nhớ thầy và các bạn quá,mong sớm khỏi để có thể đến lớp. Thầy đã an ủi, động viên và kể những câu chuyện làm em cười. Đến bao giờ, em mới có thể tìm được một người thầy như thế trong cuộc đời. Nhờ có thầy, mà em coi lớp học như nhà, thầy như cha, các bạn là anh em. Chúng ta yêu thương, đùm bọc nhau thực sự. Tình cảm tuy giản dị nhưng chân thành.

    Còn các bạn, em nhớ nhất là các buổi hoạt động tập thể của lớp, đi tham quan hay tham gia văn nghệ của trường. Cả lớp cùng nhau làm việc, cùng vui chơi, đoàn kết vô cùng. Chi Đội lúc nào cùng giành giải xuất sắc, đó không thể là nỗ lực cá nhân, đó là sức mạnh của tinh thần đồng đội. Ở lớp, những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá cầu, trốn tìm. Sao mà nhớ quá, còn bao lâu chúng ta được bên nhau như vậy nữa nhỉ? Nhanh quá, em vẫn còn muốn chơi với các bạn lâu hơn nữa, muốn cùng học với các bạn lâu hơn nữa.

    Kết thúc kì học này, chúng ta sẽ chia tay, mỗi người một nơi. Có thể may mắn, một vài người sẽ học cùng lớp 6, nhưng còn đại gia đình của 5A1 của ta thì sẽ như thế nào? Ôi, khoảnh khắc chia ly thật không dám nghĩ đến. Trường lớp mới sẽ như thế nào khi ta không còn những người bạn thân thiết. Nhớ phấn trắng, nhớ bảng đen, nhớ cả bộ bàn ghế, nhớ bút máy, mực tím. Nhớ tất cả mọi thứ, thật không dễ dàng. Giờ đây, em muốn khóc òa lên như ngày đầu đi học, như lúc mẹ buông tay em ra và bảo em hãy tự mình bước đi.

    Còn một chút thời gian, em muốn mình cố gắng để những ngày này thật vui vẻ cùng các bạn. Cùng mọi người làm ra những kỉ niệm thật khó quên, để sau này quay lại, mọi người vẫn cảm thấy hạnh phúc.

    Trả lời

Viết một bình luận