0 bình luận về “Giới thiệu về 1 cảnh đẹp của quê hương em”
`-`Đối với mỗi người, mỗi khi nhắc, nhớ về quê hương chúng ta lại tràn đầy những cảm giác tự hào, thân thuộc và yên bình. Quê hương là nơi ta đã được sinh ra, lớn lên, trải qua bao thăng trầm, buồn , vui tủi hờn,… cũng là nơi cho ta cảm giác bình yên mà không nơi nào có thể tìm thấy. Tình yêu quê hương trong mỗi người cứ thế mà lớn dần qua từng ngày, từng khoảng khắc dù chỉ là 1 giây thôi, ta cũng không quên được tình cảm ấy lớn cỡ nào. Tình yêu ấy là tình yêu làng quê, yêu con người, yêu cả những khung cảnh quen thuộc nơi quê hương – một cảnh đẹp đặc biệt và tươi đẹp. Quê tôi ở Nam Định, nơi quên thuộc với những đồng lúa trải dài bất tận cùng những dòng sông hiền hòa. Khung cảnh những đồng lúa chín dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Đó là một buổi chiều với những cơn gió se lạnh thoảng chút tinh nghịch, phía xa xa là những cánh đồng lúa đang trổ bông. Những bông lúa trổ vàng óng, đan xen nhau thành từng hàng, luôn rực rỡ dưới ánh nắng vàng nhẹ của một buổi chiều đã xế tà. Mặt trời nhẹ nhàng ẩn sau chân trời xa mà không rõ điểm dừng, những đám mây cũng phảng chút nắng vàng xen với ánh đỏ của hoàng hôn, chúng như những phết bơ được tạo lên bởi một ai đó, không kiêu kì như trong tranh của một họa sĩ nổi tiếng nào đó, cũng không bồng bềnh như trong tưởng tượng của trẻ nhỏ, bởi đây là hiện thực và những đám mây hiện ra một cách chân thực như sự xuất hiện của nó. Những cơn gió nhẹ nhàng phe phẩy, đưa đẩy những cây lúa như theo một điệu múa vui nhộn, cầu khúc chiều tà. Cảnh tượng ấy hiện lên thật sinh động, ấn tượng và mãi khắc sâu trong tâm trí tôi như một kỉ niệm tươi đẹp và thầm kín. Nó luôn nhắc tôi nhớ về quê hương yêu dấu, dẫu có cách xa muôn trùng, nhưng khi nhớ về nó lòng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ lùng.
`-`Đối với mỗi người, mỗi khi nhắc, nhớ về quê hương chúng ta lại tràn đầy những cảm giác tự hào, thân thuộc và yên bình. Quê hương là nơi ta đã được sinh ra, lớn lên, trải qua bao thăng trầm, buồn , vui tủi hờn,… cũng là nơi cho ta cảm giác bình yên mà không nơi nào có thể tìm thấy. Tình yêu quê hương trong mỗi người cứ thế mà lớn dần qua từng ngày, từng khoảng khắc dù chỉ là 1 giây thôi, ta cũng không quên được tình cảm ấy lớn cỡ nào. Tình yêu ấy là tình yêu làng quê, yêu con người, yêu cả những khung cảnh quen thuộc nơi quê hương – một cảnh đẹp đặc biệt và tươi đẹp. Quê tôi ở Nam Định, nơi quên thuộc với những đồng lúa trải dài bất tận cùng những dòng sông hiền hòa. Khung cảnh những đồng lúa chín dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Đó là một buổi chiều với những cơn gió se lạnh thoảng chút tinh nghịch, phía xa xa là những cánh đồng lúa đang trổ bông. Những bông lúa trổ vàng óng, đan xen nhau thành từng hàng, luôn rực rỡ dưới ánh nắng vàng nhẹ của một buổi chiều đã xế tà. Mặt trời nhẹ nhàng ẩn sau chân trời xa mà không rõ điểm dừng, những đám mây cũng phảng chút nắng vàng xen với ánh đỏ của hoàng hôn, chúng như những phết bơ được tạo lên bởi một ai đó, không kiêu kì như trong tranh của một họa sĩ nổi tiếng nào đó, cũng không bồng bềnh như trong tưởng tượng của trẻ nhỏ, bởi đây là hiện thực và những đám mây hiện ra một cách chân thực như sự xuất hiện của nó. Những cơn gió nhẹ nhàng phe phẩy, đưa đẩy những cây lúa như theo một điệu múa vui nhộn, cầu khúc chiều tà. Cảnh tượng ấy hiện lên thật sinh động, ấn tượng và mãi khắc sâu trong tâm trí tôi như một kỉ niệm tươi đẹp và thầm kín. Nó luôn nhắc tôi nhớ về quê hương yêu dấu, dẫu có cách xa muôn trùng, nhưng khi nhớ về nó lòng tôi lại cảm thấy ấm áp lạ lùng.
`#“T“o“k“o“r“o“m“o“n“o`