giúp em với ạ :< Đọc đoạn trích sau: Nếu bước chân vào bất kì bệnh viện nào và hỏi bác sĩ về “bệnh vô cảm”, chắc chắn bạn sẽ không nhận được câu trả lời. Bởi đó là căn bệnh tồn tại ngoài xã hội chứ không phải đơn thuần trên giường bệnh. “Bệnh vô cảm” là tình trạng chai sạn của tâm hồn, là thái độ sống thờ ơ, lãnh đạm trước những gì diễn ra xung quanh mình. Đáng sợ hơn là nó diễn ra ngay cả trước những đau khổ, mất mát của con người. Một ngày, bạn không còn biết yêu thương và cũng không căm ghét, không cảm nhận được hạnh phúc và cũng không động lòng trước đau khổ, không có khát vọng sống ý nghĩa... thì ắt hẳn, bạn đang có những “triệu chứng” của căn bệnh vô cảm đáng sợ kia. Nó không làm con người ta đau đớn hay chết đi về thể xác nhưng lại làm trái tim và tâm hồn chết dần trong sự lạnh lẽo. Và phải chăng “cái chết không phải là điều mất mát lớn nhất trong cuộc đời, sự mất mát lớn nhất là bạn để tâm hồn tàn lụi ngay khi còn sống” như lời Nooc-man Ku-sin đã khẳng định?. (Theo Bài tập Ngữ văn 12, Tập hai, NXB GD, 2013) Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt của văn bản Câu 2: Theo tác giả, những "triệu chứng " thói vô cảm là gì? Câu3: Tại sao tác giả lại cho rằng vô cảm là căn bệnh tồi tại ngoài xã hội chứ không phải đơn thuần trên giường bệnh
Câu 1
PTBD : nghị luận
Câu 2
Theo tác giả , những” triệu chứng “ thói vô cảm là
+ Là tình trạng chai sạn của tâm hồn , là thái độ sông thờ ơ, lãnh đạm trước những gì diễn ra xung quanh
+ Không còn biết yêu thương và cũng không căm ghét , không cảm nhận được hạnh phúc và cũng không động lòng trước đau khổ, không có khát vọng sống ý nghĩa
Câu 3
Tac giả cho rằng vô cảm là cán bệnh tồn tại ngoài xã hội chứ không phải đớn thuần trên giường bệnh vì : Cuộc sống quanh ta có rất nhiều người đang sống vô cảm , nó là căn bệnh của xã hội , nó là bệnh mà lại không phải bệnh , vì thuốc chữa của nó là trái tim , là linh hồn , muốn chữa căn bệnh này , tất cả chúng ta phải mở rộng lòng ra , sống yêu thương và quan tâm nhau, đối xử với nhau bằng một trái tim chân thành .