giúp mik lm bài văn tả con đường hàng ngày đến trường của em với mik cho 50đ (lưu ý ko chép mạng) bài văn phải đủ hay có sử dụng cả biện pháp tu từ trong đấy
giúp mik lm bài văn tả con đường hàng ngày đến trường của em với mik cho 50đ (lưu ý ko chép mạng) bài văn phải đủ hay có sử dụng cả biện pháp tu từ trong đấy
Hơn 3 năm tự một mình đi học từ nhà tới trường, em đã dần quen thuộc với con đường từ nhà tới trường. Do thân thuộc và gắn bó quá mà không biết tự bao giờ, con đường đã trở nên gần gũi với em, em coi nó như một người bạn đồng hành không thể thiếu đối với quãng đường cắp sách tới trường của em. Một người bạn không thể thiếu và cũng là một phần ký ức tuổi thơ không bao giờ em có thể lãng quên được. Hình ảnh con đường quen thuộc từ nhà em tới trường sao lại đẹp đến như vậy!
Ngày nào cũng như ngày, dù sáng hay chiều, em đều đi trên con đường đó. Con đường không biết tự bao giờ đã trở thành một người bạn thân thiết và gắn bó với em không thể nào tách rời được. Con đường từ nhà em tới trường cũng không xa lắm, nó lại không phải trục đường chính của thành phố nên vô cùng yên tĩnh. Đó chỉ là con đường nho nhỏ mà thôi. Con đường được phủ xi măng phẳng lỳ. Những trưa hè đầy nắng thì mặt đường bóng loáng ánh nắng, hơi nắng và nóng bốc lên cũng khá là gay gắt và chói chang. Nhưng dọc theo con đường này, hai con đường này lại được trồng rất nhiều cây cối. Là những cây bàng xanh rờn tán lá che bóng mát cho con đường và người đi bộ trong mỗi trưa hè đầy nắng. Là những cây bằng lăng mỗi khi hè về là lại nở hoa tím biếc cả một khoảng không gian như là một tấm thảm nhung mềm mại, trông rất đẹp! Ở bên vỉa hè, người dân địa phương cũng trồng rất nhiều hoa. Những bồn hoa đủ màu sắc sặc sỡ mọc hai bên đường tô điểm, tỏa sắc cho con đường đi học của em. Không chỉ vậy, vỉa hè ở đây cũng vô cùng thông thoáng chứ không chen chúc như vỉa hè ở trung tâm thành phố. Không gian buổi sáng lúc em đi học trên con đường quen thuộc này cũng vô cùng thoáng đãng và thoải mái vì không có nhiều xe cộ đi lại mà chỉ có người dân sống ở đó sinh hoạt đi bộ qua lại trên vỉa hè mà thôi.
Con đường quen thuộc từ nhà em tới trường mới thật đẹp và gắn bó biết bao nhiêu! Sau này dù không có dịp được đi qua con đường này nữa nhưng nó mãi mãi là người bạn thân thiết của em, là một ký ức đi học mà em sẽ không thể quên được.
Năm nay em là học sinh lớp 6 rồi, nên bố mẹ quyết định cho em tự đi đến trường. Trường cấp hai nằm cách nhà em khoảng gần một km , nên em đã quyết định đi bộ đến trường để được cảm nhận và quan sát thật kĩ con đường sẽ gắn bó với mình
Đúng 6h30, em mang cặp lên lưng, chào bố mẹ và bắt đầu đi tới trường. Ra khỏi cổng, trước mặt em là một con ngõ nhỏ với hàng cây xanh mát rợp bóng hai bên. Đi trên vỉa hè, em thích thú ngắm nhìn bầu trời xanh ngát xanh trên cao, nhìn những đám mây trắng như bông được ai khéo mà vẽ thành nhiều hình dáng. Mỗi một đoạn đường, em lại được gặp một cụ sấu già, thân xù xì, tán lá che rợp trời. Thỉnh thoảng, mới có thể bắt gặp một tia nắng mạnh mẽ xuyên qua lùm cây với tới được mặt đất. Những hàng quán ven đường cũng đã tấp nập khách ghé vào, đặc biệt là những hàng xôi, bún, phở… Nhìn cảnh mọi người ngồi cạnh nhau bên những chiếc bàn xép, ăn uống vui vẻ mà em cũng thấy mình vui lây. Dưới lòng đường, người đi lại còn khá thưa thớt vì hãy đang còn sớm. Vừa đi, em vừa tận hưởng bầu không khí trong lành, làn gió mát rượi và lắng nghe tiếng chim ríu ran trên vòm cây.
Nhưng chỉ một lát sau, là em đã tạm biệt con phố nhỏ để ra tới trục đường lớn. Chỉ là rẽ một cái, em đã ra đến con phố lớn vô cùng, mỗi chiều phải có đến bốn làn đường to. Xe cộ di chuyển đông đúc và ồn ào, từ xe máy đến ô tô, xe khách, xe buýt, náo nhiệt vô cùng. Ở đây, hai bên đường toàn là những tòa nhà cao lớn, đứng san sát nhau, không một kẽ hở. Những cây xanh ở đây cũng thật thưa thớt và ít ỏi. Lúc này đây, em cảm nhận rõ được ánh nắng và sự chói chang của buổi sáng màu hạ. Vừa đi, em vừa mê mẩn ngắm nhìn những biển hiệu, cửa hàng lớn với đủ thứ hàng hóa nhiều màu sắc mà mê tít cả mắt. Chợt, trước mắt em, hiện ra một ngôi trường xinh đẹp và rộng lớn, với cánh cổng mở rộng chào mừng.
Đó là lần đầu tiên em tự mình đi bộ đến ngôi trường cấp hai của mình. Những cảnh vật và cảm xúc ấy, đến hôm nay em vẫn không thể quên được. Đó là những kỉ niệm mà em sẽ mang theo mãi mãi.