giúp mình làm bài tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm về MỘT LẦN EM MẮC LỖI
không chép mạng giúp mình nha!mình hứa sẽ cho câu trả lời hay nhất!
Cám ơn nhiều ạ
giúp mình làm bài tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm về MỘT LẦN EM MẮC LỖI
không chép mạng giúp mình nha!mình hứa sẽ cho câu trả lời hay nhất!
Cám ơn nhiều ạ
Thời gian cứ thế trôi đi mà chẳng chờ đợi một ai , nó như một cuộn ri băng cuốn kí ức của tôi vào trong, bây giờ nhìn lại tôi thấy nó đã quá nhiều . từ những câu chuyện nhỏ nhặt dến những lần ăn đòn vì trốn học, nhưng thật chúng chẳng thể nào có thể lấp nổi cái kỉ niệm ấy. đó là lần tôi tự ý bỏ nhà đi . câu chuyện đã xảy ra từ hai năm trước.
Hồi ấy tôi conf là một đứa học lớp sáu, vốn tnhs tình nghịch ngợm, học hành cũng chẳng bằng nhưng tôi cũng được xem là một thành phần ăn chơi của lớp. một hôm , cái Hùng – thằng bạn thân của tôi nó được mẹ mua cho một con rô bốt ,bởi lí do là nó được điểm cao trong đợt kiểm tra học kì. nó khoe với tôi , vốn bản tính của tôi thấy chúng bạn có thứ mới là lại rất thích nên hôm đó tôi cũng về xin bố mua cho một con.
mẹ tôi hôm nào cũng làm tăng ca , chỉ trừ thứ 7 là mẹ được về sớm. ở nhà bố là người hay cho tôi tiền tiêu vặt nên chiều hôm đó , đi học về tôi đã ngồi canh sẵn trong nhà . Bố tôi đi làm về , cả người đầy mồ hôi .bố dắc chiếc xe đạp vào sân . chiếc xe đạp mà hồ ông nội để lại , tất nhiên nó đã quá cũ và bong sơn nhưng bố tôi vẫn đi.có vài lần tôi đã khuyên bố mua chiếc xe mới nhưng bố luôn chuyển chủ đề khi tôi nói đến , có lẽ bố thích chiếc xe đạp ông nội để lại hơn chăng. Bố cất xe rồi bước vào nhà , bộ quần áo công nhân của bố dính đầy bụi, bố vào nhà rồi ngồi xuống ghế . tôi chào bố , rồi chắc hẳn nhìn vẻ mặt của tôi bố đã đoán ra được điều gì. bố hỏi:
– sao, lại muốn nói với bố cái gì đúng không?
thấy bố hỏi vậy tôi cũng không vòng vo nhiều mà nói:
– bố ơi , bố mua cho com một con robot nhé!
bố lặng một hồi lâu , rồi nói :
– để sinh nhật rồi bố mua cho nhé !
mặt tôi nặng xống , tôi chẳng thích câu trả lời của bố chút nào . chính vì sự không thích đó , đầu tôi lại nảy ra ý định nói dối bố . Không chần chừ tôi nói:
– lớp con bạn nào cũng có , bọn nó thấy con không có nên không chơi với con.
bố tôi chẳng nói gì , khuôn mặt bố với tôi lúc ấy như chưa từng nhìn thấy . bố thất vọng với tôi chăng?
đôi mắt bố chắc đầy sự rầu rĩ, những nếp nhăn của bố không biết từ đâu mà xuất hiện, nó khiến tôi nhìn bố với cặp mát vừa khó hiểu nhưng lại rất thương . mãi không thấy bố nói gì , tooihuwf lên một tiếng nhẹ rồi bảo :
– bố không thương con nữa phải không , chắc khi xưa bố mẹ nhặt con ngoài đường về nên đối với bố mẹ con chỉ là một gánh nặng .
bố đứng dậy ,đập bàn rồi đi ra ngoài. lúc ấy tôi bị tổn thương nhiều lắm , nước mắt tôi không ngừng tuôn trào cùng sự phẫn nộ . tuy buồn nhưng tôi tucwas lắm, những điều tôi vừa nó phải chăng đều là sự thật ? lúc đó tôi giận bố , trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải làm bố giậ lại mình . trong phút chốc đầu tôi lại lóe lên suy nghĩ bỏ nhà đi. lúc đầu tôi nghĩ mình sẽ đi hết buổi chiều cho bố lo một phen để bỏ tức . nhưng dù nghĩ như vật , tay chân tôi lại lấy quần áo rồi cho hết vào cặp .lúc tôi rời nhà đi thì bố tôi không biết .có thể nói tôi đã rời khỏi nhà trong yên lặng.
ra ngoài , tôi men theo con đường làng dẫn tới khu rừng mà chủ nhật nào tôi với lũ bạn cũng ngồi chơi. hôm nay khu rừng vắng đến lạ thường .tới khu rừng , tôi cũng phải bất ngờ vì mỗi khi ra khu rừng này chơi đều rất nhộn nhịp, vậy mà hôm nay yên tĩnh đến tiếng lá rơi tôi cũng nghe được . nhưng giờ tôi còn nơi nào để di sao , tôi đang trốn bố tôi cơ mà. tôi nghĩ bố sẽ tìm ra tôi sớm thôi. ngời đợi chờ không biết bây giờ bố tôi thế nào rồi , chắc mẹ chưa về đâu . nhưng rồi trời cúng đã ngả chiều , ngồi canh một gốc cây tôi thấy hoàng hôn đỏ rực đang dần mất dạng. tôi bắt đầu lo lẵng bởi lẽ từ nãy đến giờ tôi chỉ ngjix rằng bố tôi sẽ đên xin lỗi tôi rồi đưa tôi về.
chiều tà , bầu trời chẳng còn sáng nữa mà chuển sang tối gà. nnhungwzx âm thanh ghê sợ trong khu rừng này phát ra làm tôi sợ hãi tột độ. tôi lo lắng rằng mình sẽ bị lũ chó soi trong rừng ăn thịt, hay rắn sẽ bò lên người tôi rồi đớp tôi. như vậy tôi sẽ chẳng thể nào trở về nữa.
tôi chẳng biết làm gì , chỉ biết ngồi áp mặp vào đầu gối rồi khóc . tôi la lên để người xung quanh nghe được nhưng dường như việc này thật bất khả thi. khóc thét trong sự ân hận , giờ đây tôi thấy mình thật ngu xuẩn. nhưng rồi thật may mắn khi tôi nhìn thấy được ánh đền sáng phát ra từ phía cây rậm rạp của khu rừng. tôi la lên : “cứu cháu với ! cứu cháu với!” . ánh đèn ngày càng tiến lại gần tôi , khi đó tôi như trút được một tảng đá khổng lồ trên lưng của mình vì biết rằng mình sẽ được cứu.
phía sau ánh đèn pin mập mờ của bổi tối , tôi thấy dược bóng dáng của một thân hình gầy gò nhưng vững chãi . đoán được ngay đó chính là bố .tôi lo bố sẽ mắng tôi một trận , nhưng không bố chạy lại ôm lấy tôi, bố hỏi tôi có sao không . hình như bố đang khóc thì phải. trái tim tôi như bóp chặt , tôi hận bản thân vô cùng , bố thương tôi như vậy mà tôi nỡ lòng hận bố . tôi tự trách mình vì đã bỏ nhà ra đi để bố phải lo lắng .
tôi thấy bố vẫn mặc bộ đồ công nhân , hình như bố chưa kịp thay đò liền chạy đi timf tôi. biết tôi hư nhưng bố lại dùng tình thương của mình để đè lên nó. bố nắm tay tôi đỡ tôi đứng dậy. rồi nhỏ nhẹ bảo tôi đi về. bố thật khó hiểu , chẳng giống với suy nghĩ của tôi rằng bố sẽ mắng tôi một trận rồi đánh tôi.
bố càng thương tôi tôi càng thấy bản thân mình chẳng xứng đáng với tình thương đó. tối về , mẹ tôi về khuya nên vất vả , bó tôi cũng chẳng nói gì đến việc của tôi cả. còn tôi lúc đó thì đã chuẩn bị tinh thần để nghe mẹ mắng rồi bị đánh một trận, bởi mẹ tôi vốn khó tính.
mọi việc với bố như rơi vào kí ức , sau hôm đó bố tôi chẳng nói gì về việc đó nữa , bố ít hỏi tôi hơn. còn tôi thì đang bị sự tội lỗi dày vò.hôm đó , tôi đã lấy hết can đảm của mình đợi bố đi làm về rồi đứng trước mặt bố đẻ xin lỗi. tôi cũng nói về việc tôi đã nói dối bố ,vừa nói với bố nước mắt tôi vừa tuôn trào , chưa lần nào tôi lại sướt mướt như thế. bố ôm tôi vào lòng , xoa đầu tôi. bố bảo:
– không sao , mọi việc đã qua rồi , con biết lỗi là tốt . bố không giận con đâu . nín đi nào.
sau lần đó bản tính của tôi cũng đã thay đổi ,tôi khoog còn là cậu bé ăn chơi như ngày trước nữa. tôi thay đổi bản thân hoàn toàn , và tình thương bố của tôi ngày một lớn vì bố đã dạy tôi những bài học quý báu vô cùng, bố thương tôi ,một tình thương đối với tôi thậy thầm lặng. qua bao nhiêu năm cũng không hao mòn. hai năm nay tôi đã luoomn tự dặn mình phải cố gắng học hành để không phụ lòng mong đợi của bố mẹ, không phụ lại tình thương to lớn của bố…..”cảm ơn bố…..”