Sáng hôm nay, tôi và mấy cô bạn thân rủ nhau ra công viên chơi. Các bạn đều là những cô bé nhát gan nên khi thấy có một chú chó chạy qua, cả lũ vội co rúm mình lại, nhảy chồm lên ghế đá. Còn riêng tôi, tôi chẳng hề thấy sợ. Tôi nhìn theo chú, chợt nhớ đến Bob, chú chó béc giê của tôi.
Tôi còn nhớ, hai năm về trước, khi gia đình tôi mới chuyển nhà lên thành phố, bà nội tặng cho gia đình tôi một chú béc giê nhỏ xíu, khoảng một tháng tuổi. Bố tôi rất yêu động vật, đặc biệt là chó, bố bảo đó là con vật rất gần gũi với con người, vừa thông minh lại vừa trung thành. Còn tôi, tôi không thích động vật, thậm chí còn sợ nữa, nhất là chó, chỉ cần nghe nó sủa là tôi đã đủ bực mình. Chính vì cái tính ấy mà tôi thấy chẳng hứng thú gì với con béc giê bà tặng. Nhưng cũng phải khách quan công nhận con chó đẹp và rất dễ thương. Mắt nó to đen có viền vàng xung quanh, tai nhọn hoắt, lông vàng đen, rất mượt…
Vào hôm sinh nhật tôi, mẹ tặng tôi một chiếc vòng cổ có hình mặt trăng và những ngôi sao lóng lánh. Mẹ bảo tôi là ngôi sao, mẹ là vầng trăng che chở cho ngôi sao. Món quà của mẹ thật có ý nghĩa. Mẹ rất yêu tôi, đang đi công tác mẹ đã cố gắng về kịp để trao quà cho tôi. Thế mà, trong lúc tôi bất cẩn, thằng em nghịch ngợm đã vứt chiếc vòng vào đâu đó, tìm mãi không thấy. Tôi vừa tiếc vừa hoảng sợ. Sẽ phải nói với mẹ thế nào? Tôi không muốn phụ lòng yêu của mẹ. Trong lúc tôi đang rối bời thì con béc giê từ đâu chạy tới, trên mồm nó ngậm chiếc vòng của tôi. Mừng quá, tôi chạy đến giật lấy chiếc vòng rồi chạy đi. Chợt tôi khựng lại khi nghe tiếng sủa của nó. Tôi quay lại, xoa đầu nó, cuống quýt cảm ơn. Nó dụi dụi đầu vào tay tôi. Từ đó, tôi và chú béc giê trở thành đôi bạn thân. Tôi đặt tên nó là “Bob”, nhiều lúc còn âu yếm gọi nó là “Bobby”.
Thấm thoắt ba năm trôi qua. Giờ Bobby đã trưởng thành. Nó có tư thế của một chú chó dũng cảm, mạnh mẽ. Bob khoác lên mình bộ lông vàng lửa pha đen, đôi mắt đen và sâu hình hạt hạnh nhân, luôn ánh lên vẻ tinh nhanh linh hoạt. Nó có một chiếc đuôi thõng xuống, hơi cong. Đôi tai Bob dựng đứng và hơi nhô ra phía trước. Nó có một bàn chân tròn, to, đầy vẻ mạnh mẽ. Mấy bác hàng xóm sang chơi, biết là “người nhà”, Bob không bao giờ sủa mà chỉ vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý vui mừng. Ai vào nhà tôi cũng khen Bob đẹp, thông minh, nhanh nhẹn,… Ai cũng ước ao nhà mình có một con chó như Bob. Bob không chỉ là một người lính dũng cảm của gia đình mà còn là bạn thân, vệ sĩ dũng mãnh của tôi. Thỉnh thoảng rảnh, tôi đưa Bob đi dạo. Có Bob đi cùng, tôi chẳng sợ gì cả.
Rồi một hôm, khi tôi và Bob đang dạo trong công viên, tôi chợt nhìn thấy một con chó mực rất dữ tợn, lông đen như cột nhà cháy với hai đốm vàng trên mắt như hai đốm lửa. Không chỉ thế, quanh mép con mực sùi ra đầy nước bọt. Tôi nghĩ chắc chắn con chó này bị dại. Tôi vội thúc Bob né sang đường, đi nhanh để về nhà. Vừa lúc đó, con mực lao đến, định cắn tôi. Tôi sợ quá, hai chân cứng đờ, mắt nhắm tịt lại. Khi đã hoàn hồn, mở mắt ra tôi thấy Bob và con chó hoang đang đánh nhau. Thì ra, khi con chó dại chưa kịp cắn tôi thì Bob đã lao lên, cắn vào nó để cứu tôi. Hai con chó giằng co, đu đẩy nhau, lộn qua lộn lại, cuối cùng, trước sự dũng mãnh của Bob, con chó hoang vừa rên ư ử vừa bỏ chạy.
Hôm sau đi học, tôi rất vui vì được điểm 10 môn Ngữ văn. Tôi chạy tung tăng về nhà, muốn khoe ngay với bố mẹ, với Bob. Nhưng, bước vào cửa, tôi chẳng thấy Bob đón tôi như mọi khi, hoá ra, Bob đang nằm trong cũi. Bác sĩ thú y nói Bob bị dại, phải cách li. Tôi bần thần cả người. Tôi nhớ, vì cứu tôi mà Bob đã bị lây bệnh dại từ con chó hoang. Liệu Bob có trách tôi không? Tôi nhìn Bob trong cơn dại mà không cầm được nước mắt. Tôi thương Bob quá nhưng không làm gì được. Bob ơi, tôi không còn được gặp Bob nữa rồi.
Bob và tôi giờ đã ở hai thế giới khác nhau. Tôi nhớ Bob quá. Bob đã làm tròn nghĩa vụ của một người bạn mà tôi thì không. Bob ơi, mày có thể quay lại chơi với tao không?
Bất cứ ai cũng có một kỉ niệm thật đáng nhớ, và tôi cũng vậy. Tôi có một kỉniệm ko bao giờ quên đc. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi mà đã khiến tôi phải nhớ đến tận bây giờ.
Đó là một buổi sáng mộng mơ đầy những sợi nắng ấm. Nắng chiếu qua những tán cây xanh xum xuê. Từng bước, từng bước tôi ik đến trường cùng với cô bạn thân tên là Linh. Đang ik được nửa đường bỗng chúng tôi nghe thấy tiếng khóc của một em bé nào đó quanh đây. chúng tôi ngó nghía xung quanh nhưng chẳng có em bé nào. Linh chợt nói vs tôi: ” Chắc có bé nào đó đag khóc vì vòi quà mẹ đây mà, chúng mình ik thôi kẻo muộn học bây giờ”. Nhưng tôi lại ko ghĩ vậy, bảo Linh ik học trước. Rồi tôi chạy lên phía trước một đoạn, ngó vào một cái hẻm tối om thì thấy một bé gái chừng 4 tuổi đag ngồi khóc nức nở, chân tay dính đầy bụi bẩn. Tôi nhẹ nhàng bước gần đến chỗ của em nhẹ nhàng hỏi: ” Em sao vậy, tại sao lại ngồi đây khóc thế? Bố mẹ em đâu rồi?”. Bé gái nhìn tôi với vẻ mật sợ hãi, cứ như tôi đag làm hại bé gái đó vậy. Rồi tôi nói tiếp:” Ko sao đâu, chị ko làm hại em đâu, chị là người tốt mà”. Nghe xong câu nói đó, em bé bỗng ngẩng mặt lên nhìn tôi với một ánh mắt đầy niềm tin. Hóa ra, em bé đó đang ik lạc mẹ. Do mải chơi mà ko nghe lơôi mẹ đuổi theo con mèo hoang mới tới đây. Đag ngồi hỏi han em bé bỗng dưng tiếng trống trường từ xa xa vang lên. Tôi vội vàng định chạy tới trường thì lại nghĩ đến em bé kia. Tôi buộc lòng phải ở lại dắt bé tới đồn công an ở gần đó. rồi tôi chạy một mạch thật nhanh đến trường nhưng không may đã vào học tiết thứ 2 rồi. Cô giáo hỏi tôi lí do nhưng tôi chỉ nói cho qua là ngủ dậy muộn. Cô phạt tôi ik dọn vệ sinh 1 ngày. Tùng tùng tùng, rồi đã đên lúc tan học. tôi vẫn cùng Linh ik học về như thường ngày, ik qua đồn công an thì tôi thấy em bé sáng nay tôi giúp đỡ đang đoàn tụ vs gia đình. Trong lòng tôi vui lắm. Tối đến, khi đag xem phim vs gia đình bỗng dưng có tiếng chuông, tôi nghĩ:” Ai lại đến vào giờ này vậy nhỉ?”. Khi mẹ tôi mở cửa ra thì ms bt đó là gia đình em bé sáng nay. Họ đến để cảm ơn lòng tốt của tôi. Bố mẹ tự hào về tôi lắm.
Bây giờ, tôi ms hiểu ra rằng, giúp đỡ người khác, người khác sẽ giúp lại mình. Từ sự việc này tôi càng muốn giúp đỡ nhiều người hơn nx.
Sáng hôm nay, tôi và mấy cô bạn thân rủ nhau ra công viên chơi. Các bạn đều là những cô bé nhát gan nên khi thấy có một chú chó chạy qua, cả lũ vội co rúm mình lại, nhảy chồm lên ghế đá. Còn riêng tôi, tôi chẳng hề thấy sợ. Tôi nhìn theo chú, chợt nhớ đến Bob, chú chó béc giê của tôi.
Tôi còn nhớ, hai năm về trước, khi gia đình tôi mới chuyển nhà lên thành phố, bà nội tặng cho gia đình tôi một chú béc giê nhỏ xíu, khoảng một tháng tuổi. Bố tôi rất yêu động vật, đặc biệt là chó, bố bảo đó là con vật rất gần gũi với con người, vừa thông minh lại vừa trung thành. Còn tôi, tôi không thích động vật, thậm chí còn sợ nữa, nhất là chó, chỉ cần nghe nó sủa là tôi đã đủ bực mình. Chính vì cái tính ấy mà tôi thấy chẳng hứng thú gì với con béc giê bà tặng. Nhưng cũng phải khách quan công nhận con chó đẹp và rất dễ thương. Mắt nó to đen có viền vàng xung quanh, tai nhọn hoắt, lông vàng đen, rất mượt…
Vào hôm sinh nhật tôi, mẹ tặng tôi một chiếc vòng cổ có hình mặt trăng và những ngôi sao lóng lánh. Mẹ bảo tôi là ngôi sao, mẹ là vầng trăng che chở cho ngôi sao. Món quà của mẹ thật có ý nghĩa. Mẹ rất yêu tôi, đang đi công tác mẹ đã cố gắng về kịp để trao quà cho tôi. Thế mà, trong lúc tôi bất cẩn, thằng em nghịch ngợm đã vứt chiếc vòng vào đâu đó, tìm mãi không thấy. Tôi vừa tiếc vừa hoảng sợ. Sẽ phải nói với mẹ thế nào? Tôi không muốn phụ lòng yêu của mẹ. Trong lúc tôi đang rối bời thì con béc giê từ đâu chạy tới, trên mồm nó ngậm chiếc vòng của tôi. Mừng quá, tôi chạy đến giật lấy chiếc vòng rồi chạy đi. Chợt tôi khựng lại khi nghe tiếng sủa của nó. Tôi quay lại, xoa đầu nó, cuống quýt cảm ơn. Nó dụi dụi đầu vào tay tôi. Từ đó, tôi và chú béc giê trở thành đôi bạn thân. Tôi đặt tên nó là “Bob”, nhiều lúc còn âu yếm gọi nó là “Bobby”.
Thấm thoắt ba năm trôi qua. Giờ Bobby đã trưởng thành. Nó có tư thế của một chú chó dũng cảm, mạnh mẽ. Bob khoác lên mình bộ lông vàng lửa pha đen, đôi mắt đen và sâu hình hạt hạnh nhân, luôn ánh lên vẻ tinh nhanh linh hoạt. Nó có một chiếc đuôi thõng xuống, hơi cong. Đôi tai Bob dựng đứng và hơi nhô ra phía trước. Nó có một bàn chân tròn, to, đầy vẻ mạnh mẽ. Mấy bác hàng xóm sang chơi, biết là “người nhà”, Bob không bao giờ sủa mà chỉ vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý vui mừng. Ai vào nhà tôi cũng khen Bob đẹp, thông minh, nhanh nhẹn,… Ai cũng ước ao nhà mình có một con chó như Bob. Bob không chỉ là một người lính dũng cảm của gia đình mà còn là bạn thân, vệ sĩ dũng mãnh của tôi. Thỉnh thoảng rảnh, tôi đưa Bob đi dạo. Có Bob đi cùng, tôi chẳng sợ gì cả.
Rồi một hôm, khi tôi và Bob đang dạo trong công viên, tôi chợt nhìn thấy một con chó mực rất dữ tợn, lông đen như cột nhà cháy với hai đốm vàng trên mắt như hai đốm lửa. Không chỉ thế, quanh mép con mực sùi ra đầy nước bọt. Tôi nghĩ chắc chắn con chó này bị dại. Tôi vội thúc Bob né sang đường, đi nhanh để về nhà. Vừa lúc đó, con mực lao đến, định cắn tôi. Tôi sợ quá, hai chân cứng đờ, mắt nhắm tịt lại. Khi đã hoàn hồn, mở mắt ra tôi thấy Bob và con chó hoang đang đánh nhau. Thì ra, khi con chó dại chưa kịp cắn tôi thì Bob đã lao lên, cắn vào nó để cứu tôi. Hai con chó giằng co, đu đẩy nhau, lộn qua lộn lại, cuối cùng, trước sự dũng mãnh của Bob, con chó hoang vừa rên ư ử vừa bỏ chạy.
Hôm sau đi học, tôi rất vui vì được điểm 10 môn Ngữ văn. Tôi chạy tung tăng về nhà, muốn khoe ngay với bố mẹ, với Bob. Nhưng, bước vào cửa, tôi chẳng thấy Bob đón tôi như mọi khi, hoá ra, Bob đang nằm trong cũi. Bác sĩ thú y nói Bob bị dại, phải cách li. Tôi bần thần cả người. Tôi nhớ, vì cứu tôi mà Bob đã bị lây bệnh dại từ con chó hoang. Liệu Bob có trách tôi không? Tôi nhìn Bob trong cơn dại mà không cầm được nước mắt. Tôi thương Bob quá nhưng không làm gì được. Bob ơi, tôi không còn được gặp Bob nữa rồi.
Bob và tôi giờ đã ở hai thế giới khác nhau. Tôi nhớ Bob quá. Bob đã làm tròn nghĩa vụ của một người bạn mà tôi thì không. Bob ơi, mày có thể quay lại chơi với tao không?