Giúp mình với ạ! đang cần gấpp
viết một bài văn miêu tả kết hợp tự sự , biểu cảm
0 bình luận về “Giúp mình với ạ! đang cần gấpp
viết một bài văn miêu tả kết hợp tự sự , biểu cảm”
Bài làm:
Tuổi thơ ai cũng có lần đã làm những chuyện dại dột. Và tôi cũng vậy, tôi cũng đã từng đánh cắp chiếc ví của mẹ.
Chuyện đó xảy ra cách đây rất lâu rồi. Hôm đó, mẹ tôi đi chợ. Dặn tôi rằng ở nhà không đc nghịc đồ nhất là chiếc ví của mẹ. Tôi vâng lời mẹ để mẹ đi. Nhưng sau khi mẹ đi rồi, lúc đó trong tôi có vẻ xuất hiện một cảm xúc vui sướng. Tôi rất là vui bởi vì giờ ở nhà chỉ còn có mình tôi mà thôi. Tôi mở tủ đồ, lấy chiếc ví của mẹ ra. Tôi hoa cả mắt khi thấy nó. Chiếc ví rất đẹp và sang trọng. Nó có hai ngăn. Một ngăn mẹ tôi đựng số tiền của bà ấy, một ngăn mẹ tôi đựng những bức ảnh chụp gia đình nho nhỏ.
Đường viền của chiếc ví có màu ngọc bích. Chiếc ví của mẹ tôi có màu hồng nhạt pha lẫn màu tim tím. Trên ví, mẹ tôi có treo một chiếc mốc khóa hình con bướm nhỏ xinh. Họa tiết trên ví rất đẹp, những hình cánh hoa đào nhỏ và những hạt cườm trắng xinh xắn đc đính trên nó. Tôi hoa cả mắt khi thấy nó đó!
Tính tôi thì cũng khá là hiếu kì và tò mò muốn tỉm hiểu kĩ hơn về chiếc ví của mẹ tôi.Vì thế, tôi ngó nghiêng ngó ngửa và nghe ngóng một lúc để xem tình hình. Tôi bỗng chợt nghĩ lại thường rằng ẹm tôi đi chợ rất lâu nên tôi không suy nghĩa gì nhiều. Cầm luôn chiếc ví chạy thẳng vào bàn học. Tôi mở ví ra, ngăn tiền thì tôi xem sơ qua rồi để đó. Tôi lật qua ngăn có chứa những tâm thư mà mẹ đã viết, những bức ảnh gia đình nhỏ đc chụp. Tôi xem xét và rồi còn đọc trộm của mẹ nữa chứ! Cứ khi nghĩ đến tôi còn cảm thấy xấu hổ nữa là đằng khác.
Tôi đnag xem xét thì bỗng nhiên mẹ tôi về. Tiếng xe của ẹm làm tôi giật bắn mình. Tôi chạy ra mà quên đem theo chiếc ví của mẹ để lại chỗ cũ. Nhưng tôi không biết rằng, khi tôi chạy vội ra đã làm cho chiếc ví bị văng đi đâu mất. Tôi vội vàng chạy ra phòng và đóng cánh cửa tủ lại. Tôi chạy ra xe thì thấy mẹ mua cho tôi một đôi giày mới. Dôi giày có thiết kế rất đẹp. Thậm chí còn có cả bông hoa hồng màu đỏ rực đính trên mũi giày. Tôi quá vui sướng với niềm vui đó nên cũng đã quê bắn cái ví của mẹ.
Đến buổi trưa, mẹ tôi lục lại cái ví để lấy tiền thì không thấy đau. Mẹ hỏi tôi lcus đó, tôi mới trố mắt. Mẹ mắng tôi và bảo tôi đi tìm ngay cái ví, tôi lục mãi trong bàn cuocis cùng mới tìm thấy cái ví dưới cái hốc bàn của tôi. Mẹ tôi đã rất giận và sau vụ việc đó tôi cũng đã sửa lỗi và đã xin lỗi mẹ.
Tuy rằng sự việc xảy ra lâu rồi. Nhưng đến bây giờ, đối với tôi nó vẫn là sự xấu hổ và một sự lầm lỗi của tôi.
Bài làm:
Tuổi thơ ai cũng có lần đã làm những chuyện dại dột. Và tôi cũng vậy, tôi cũng đã từng đánh cắp chiếc ví của mẹ.
Chuyện đó xảy ra cách đây rất lâu rồi. Hôm đó, mẹ tôi đi chợ. Dặn tôi rằng ở nhà không đc nghịc đồ nhất là chiếc ví của mẹ. Tôi vâng lời mẹ để mẹ đi. Nhưng sau khi mẹ đi rồi, lúc đó trong tôi có vẻ xuất hiện một cảm xúc vui sướng. Tôi rất là vui bởi vì giờ ở nhà chỉ còn có mình tôi mà thôi. Tôi mở tủ đồ, lấy chiếc ví của mẹ ra. Tôi hoa cả mắt khi thấy nó. Chiếc ví rất đẹp và sang trọng. Nó có hai ngăn. Một ngăn mẹ tôi đựng số tiền của bà ấy, một ngăn mẹ tôi đựng những bức ảnh chụp gia đình nho nhỏ.
Đường viền của chiếc ví có màu ngọc bích. Chiếc ví của mẹ tôi có màu hồng nhạt pha lẫn màu tim tím. Trên ví, mẹ tôi có treo một chiếc mốc khóa hình con bướm nhỏ xinh. Họa tiết trên ví rất đẹp, những hình cánh hoa đào nhỏ và những hạt cườm trắng xinh xắn đc đính trên nó. Tôi hoa cả mắt khi thấy nó đó!
Tính tôi thì cũng khá là hiếu kì và tò mò muốn tỉm hiểu kĩ hơn về chiếc ví của mẹ tôi.Vì thế, tôi ngó nghiêng ngó ngửa và nghe ngóng một lúc để xem tình hình. Tôi bỗng chợt nghĩ lại thường rằng ẹm tôi đi chợ rất lâu nên tôi không suy nghĩa gì nhiều. Cầm luôn chiếc ví chạy thẳng vào bàn học. Tôi mở ví ra, ngăn tiền thì tôi xem sơ qua rồi để đó. Tôi lật qua ngăn có chứa những tâm thư mà mẹ đã viết, những bức ảnh gia đình nhỏ đc chụp. Tôi xem xét và rồi còn đọc trộm của mẹ nữa chứ! Cứ khi nghĩ đến tôi còn cảm thấy xấu hổ nữa là đằng khác.
Tôi đnag xem xét thì bỗng nhiên mẹ tôi về. Tiếng xe của ẹm làm tôi giật bắn mình. Tôi chạy ra mà quên đem theo chiếc ví của mẹ để lại chỗ cũ. Nhưng tôi không biết rằng, khi tôi chạy vội ra đã làm cho chiếc ví bị văng đi đâu mất. Tôi vội vàng chạy ra phòng và đóng cánh cửa tủ lại. Tôi chạy ra xe thì thấy mẹ mua cho tôi một đôi giày mới. Dôi giày có thiết kế rất đẹp. Thậm chí còn có cả bông hoa hồng màu đỏ rực đính trên mũi giày. Tôi quá vui sướng với niềm vui đó nên cũng đã quê bắn cái ví của mẹ.
Đến buổi trưa, mẹ tôi lục lại cái ví để lấy tiền thì không thấy đau. Mẹ hỏi tôi lcus đó, tôi mới trố mắt. Mẹ mắng tôi và bảo tôi đi tìm ngay cái ví, tôi lục mãi trong bàn cuocis cùng mới tìm thấy cái ví dưới cái hốc bàn của tôi. Mẹ tôi đã rất giận và sau vụ việc đó tôi cũng đã sửa lỗi và đã xin lỗi mẹ.
Tuy rằng sự việc xảy ra lâu rồi. Nhưng đến bây giờ, đối với tôi nó vẫn là sự xấu hổ và một sự lầm lỗi của tôi.
@Sư Tử hà Đông
@Olympia
Hok tốt nek!