Hãy đóng vai bà Huyện Thanh Tâm và viết đoạn văn cảm nhận về Đèo Ngang
0 bình luận về “Hãy đóng vai bà Huyện Thanh Tâm và viết đoạn văn cảm nhận về Đèo Ngang”
Tôi là Bà huyện Thanh Quan trong Qua đèo Ngang. Tôi đang phụng lệnh vua vào kinh thành Huế đảm nhiệm nhiệm vụ vua giao. Tới đèo Ngang, khung cảnh nơi đây hoang vắng làm tôi vô cùng xúc động. Chiều tà càng làm con người thêm có những xúc cảm trong lòng. Cỏ cây hoa lá nơi đây dẫu rậm rạp nhưng lòng tôi thì không thể bởi vì sức sống cỏ cây mà bớt hiu quạnh, buồn vắng. Từ nơi cao, tôi phóng tầm mắt ra xa, tôi nhìn về những nơi xung quanh vì mong muốn có thể nhìn thấy sự sống. Vậy mà hình ảnh con người lại “lom khom, lác đác”. Khung cảnh đều hiu hắt vô cùng. Tâm trạng tôi thêm muôn phần suy tư. Nỗi hoài niệm, nhớ nước thương nhà trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Xa gia đình, xa quê hương, nhớ về thực tại đất nước muôn phần loạn lạc, lòng tôi chẳng thể vui nổi. Tình cảm nhớ nước thương nhà trào dâng như một xúc cả rất đỗi tự nhiên. Đột nhiên ,tôi không muốn cả cất bước ra đi. Đứng lại ở nơi đây, tiếp giáp thiên nhiên, đất trời, lòng tôi là nỗi sầu khôn cùng thiết tha. Quả là “một mảnh tình riêng ta với ta” trong đau đớn.
Tôi là Bà huyện Thanh Quan trong Qua đèo Ngang. Tôi đang phụng lệnh vua vào kinh thành Huế đảm nhiệm nhiệm vụ vua giao. Tới đèo Ngang, khung cảnh nơi đây hoang vắng làm tôi vô cùng xúc động. Chiều tà càng làm con người thêm có những xúc cảm trong lòng. Cỏ cây hoa lá nơi đây dẫu rậm rạp nhưng lòng tôi thì không thể bởi vì sức sống cỏ cây mà bớt hiu quạnh, buồn vắng. Từ nơi cao, tôi phóng tầm mắt ra xa, tôi nhìn về những nơi xung quanh vì mong muốn có thể nhìn thấy sự sống. Vậy mà hình ảnh con người lại “lom khom, lác đác”. Khung cảnh đều hiu hắt vô cùng. Tâm trạng tôi thêm muôn phần suy tư. Nỗi hoài niệm, nhớ nước thương nhà trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết. Xa gia đình, xa quê hương, nhớ về thực tại đất nước muôn phần loạn lạc, lòng tôi chẳng thể vui nổi. Tình cảm nhớ nước thương nhà trào dâng như một xúc cả rất đỗi tự nhiên. Đột nhiên ,tôi không muốn cả cất bước ra đi. Đứng lại ở nơi đây, tiếp giáp thiên nhiên, đất trời, lòng tôi là nỗi sầu khôn cùng thiết tha. Quả là “một mảnh tình riêng ta với ta” trong đau đớn.