hãy kể lại 1 câu chuyện hay sự việc hoặc 1 con người đã làm cho em thay đổi
0 bình luận về “hãy kể lại 1 câu chuyện hay sự việc hoặc 1 con người đã làm cho em thay đổi”
Cuộc sống của mỗi chúng ta đều có những vấp ngã, những thất bại đau buồn hằn sâu trong kí ức mỗi con người như một nhắc nhở không quên và thúc đẩy bản thân nỗ lực hơn nhiều- tôi của ngày ấy cũng vậy nếu như không gặp được thầy-GVCN cấp 3 của tôi.
Năm ấy là năm học đầu tiên của tôi khi bước chân vào ngôi trường mới đồng hành bên cạnh tôi sẽ là bạn bè mới và thầy cô mới. Hẳn khi đó tôi mới 15, tôi là một đứa thông minh( cô giáo cấp hai của tôi nhận xét như vậy) nhưng ỷ vào sự ưu ái từ khi sinh ra nên tôi dần xao nhãng học tập, đỗ được vào cấp ba năm ấy có lẽ là do một phép màu nào đó….
Cứ cuối tuần tôi tụ tập nhóm bạn cũ ăn chơi tại cửa hàng cuối phố vốn là điểm hẹn quen thuộc của những tháng ngày ôn thi vào 10, bọn tôi cứ như vậy cho hết nguyên một học kì….. Nếu ngày đó không có câu chuyện này xảy ra tương lai tôi vẫn tiếp tục đầy u ám.
Thầy giáo chủ nhiệm cấp ba của tôi là một người đàn ông đã ngoài 50, trán cao với mái tóc lấm chấm vài sợi bạc, thầy nổi tiếng dạy tốt trong trường nên ba mẹ tôi nhờ thầy hiệu trưởng cân nhắc gửi tôi cho thầy dạy bảo. Hôm đó là một ngày trời mưa, tôi đi bộ đến “điểm hẹn quen thuộc” (thật ra là con xe Honda của tôi ba mẹ đã tịch thu vì bao lần gây tai nạn). Tôi lững thững bước theo dòng người đổ xô về nhà, đi nửa đường tôi gặp thằng bạn khá thân của tôi vào thời điểm đó. Nó rủ tôi đến nhà một người quen của nó chơi, tôi liền đồng ý ngay.Tuổi trẻ bồng bột là vậy, đám thanh niên đó cùng cậu bạn kia rủ tôi chơi ma túy đá , cậu ta bảo chỉ thử một lần cho biết. Đám thanh niên ở đó kẻ thì xăm mình người thì lờ đờ như xác sống, trước những lời rủ rê ấy tôi đã thử vài ba lần và rồi thầy giáo tôi đã phát hiện. Và cũng chính thầy đã báo lên công an tóm hết một lượt đám nghiện, tôi của tuổi 15 ấy đã bị bắt vào trại cải tạo. Tôi cứ tưởng sau ngày ấy tôi sẽ trở thành đám cặn bã của xã hội nhưng không…. thầy của tôi đã nhờ em trai ruột của mình rút ngắn thời gian cải tạo của tôi để tôi sớm trở lại học tập cùng các bạn. Quay trở lại trường học bạn bè đã giúp đỡ tôi rất nhiều, thầy đã bảo với họ : Tôi bị tai nạn xe giờ mới có thể quay lại học tập cần sự giúp đỡ rất nhiều từ các em, hi vọng các em hãy cố gắng hết sức giúp đỡ để bạn có thể hoàn thành hết chương trình học năm nay…
Những tháng ngày cấp ba của tôi cũng đầy ắp tiếng cười như bao cô cậu học trò áo trắng khác cũng nhờ có ơn thầy. Đã 10 năm trôi qua, tiếng thầy trầm ấm vẫn vang vọng đâu đây như nhắc nhở tôi hãy sống cho thật tốt!
Cuộc sống của mỗi chúng ta đều có những vấp ngã, những thất bại đau buồn hằn sâu trong kí ức mỗi con người như một nhắc nhở không quên và thúc đẩy bản thân nỗ lực hơn nhiều- tôi của ngày ấy cũng vậy nếu như không gặp được thầy-GVCN cấp 3 của tôi.
Năm ấy là năm học đầu tiên của tôi khi bước chân vào ngôi trường mới đồng hành bên cạnh tôi sẽ là bạn bè mới và thầy cô mới. Hẳn khi đó tôi mới 15, tôi là một đứa thông minh( cô giáo cấp hai của tôi nhận xét như vậy) nhưng ỷ vào sự ưu ái từ khi sinh ra nên tôi dần xao nhãng học tập, đỗ được vào cấp ba năm ấy có lẽ là do một phép màu nào đó….
Cứ cuối tuần tôi tụ tập nhóm bạn cũ ăn chơi tại cửa hàng cuối phố vốn là điểm hẹn quen thuộc của những tháng ngày ôn thi vào 10, bọn tôi cứ như vậy cho hết nguyên một học kì….. Nếu ngày đó không có câu chuyện này xảy ra tương lai tôi vẫn tiếp tục đầy u ám.
Thầy giáo chủ nhiệm cấp ba của tôi là một người đàn ông đã ngoài 50, trán cao với mái tóc lấm chấm vài sợi bạc, thầy nổi tiếng dạy tốt trong trường nên ba mẹ tôi nhờ thầy hiệu trưởng cân nhắc gửi tôi cho thầy dạy bảo. Hôm đó là một ngày trời mưa, tôi đi bộ đến “điểm hẹn quen thuộc” (thật ra là con xe Honda của tôi ba mẹ đã tịch thu vì bao lần gây tai nạn). Tôi lững thững bước theo dòng người đổ xô về nhà, đi nửa đường tôi gặp thằng bạn khá thân của tôi vào thời điểm đó. Nó rủ tôi đến nhà một người quen của nó chơi, tôi liền đồng ý ngay.Tuổi trẻ bồng bột là vậy, đám thanh niên đó cùng cậu bạn kia rủ tôi chơi ma túy đá , cậu ta bảo chỉ thử một lần cho biết. Đám thanh niên ở đó kẻ thì xăm mình người thì lờ đờ như xác sống, trước những lời rủ rê ấy tôi đã thử vài ba lần và rồi thầy giáo tôi đã phát hiện. Và cũng chính thầy đã báo lên công an tóm hết một lượt đám nghiện, tôi của tuổi 15 ấy đã bị bắt vào trại cải tạo. Tôi cứ tưởng sau ngày ấy tôi sẽ trở thành đám cặn bã của xã hội nhưng không…. thầy của tôi đã nhờ em trai ruột của mình rút ngắn thời gian cải tạo của tôi để tôi sớm trở lại học tập cùng các bạn. Quay trở lại trường học bạn bè đã giúp đỡ tôi rất nhiều, thầy đã bảo với họ : Tôi bị tai nạn xe giờ mới có thể quay lại học tập cần sự giúp đỡ rất nhiều từ các em, hi vọng các em hãy cố gắng hết sức giúp đỡ để bạn có thể hoàn thành hết chương trình học năm nay…
Những tháng ngày cấp ba của tôi cũng đầy ắp tiếng cười như bao cô cậu học trò áo trắng khác cũng nhờ có ơn thầy. Đã 10 năm trôi qua, tiếng thầy trầm ấm vẫn vang vọng đâu đây như nhắc nhở tôi hãy sống cho thật tốt!