hãy kể lại 1 câu chuyện mà em đã làm cha mẹ buồn . trình bày bằng 1 đoạn văn khoảng 12-15 câu, trong đoạn văn có sử dụng 1 phép so sánh, 1 từ láy
hãy kể lại 1 câu chuyện mà em đã làm cha mẹ buồn . trình bày bằng 1 đoạn văn khoảng 12-15 câu, trong đoạn văn có sử dụng 1 phép so sánh, 1 từ láy
Ai trong đời cũng phải mắc lỗi. Những lỗi lầm ấy sẽ thay đổi con người nếu bản thân họ biết nhận và sửa lỗi. Riêng tôi cũng thế. Câu chuyện cách đây từ 3 năm về trước. Trước Tết Nguyên Đán, mẹ có mua 1 bình cắm hoa bằng pha lê rất đẹp. Chiếc bình như một hạt pha lê khổng lồ sáng lấp la lấp lánh. Mẹ đi chợ mua bánh trái, lá dong để gói bánh chưng. Em và bố phụ trách việc dọn dẹp, trang trí nhà cửa và quét bụi ở trên bàn thờ. Mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nếu như em không nổi hứng nhấc cái bình pha lê lên gõ gõ. Vừa gõ, em vừa hỏi bố: “Bố ơi, có phải tiếng pha lê thì trong, tiếng thủy tinh thì đục phải không ạ?”. Bố bảo đúng là như vậy. Em gõ thêm lần nữa rồi áp vào tai nghe ngóng. Bỗng chiếc bình tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan. Bố giật mình thốt lên: “Sao thế con, làm sao không?”. Em run người, lắp ba lắp bắp:” Bố ơi…Bố ơi….Con…..Con làm thế nào bây giờ???”. Bố lắc đầu buồn bã: “Phí quá, chiếc bình quý thế! Bố đã dặn là phải cẩn thận rồi mà?”. Em đứng chôn chân dưới những mảnh vụn pha lê vương vãi dưới nền nhà mà tự dận mình ghê gớm. Cõ lẽ, sợ quá hóa liều, em năn nỉ bố nói với mẹ là do con mèo tam thể đánh vỡ. Không ngờ, bố nói: “Con làm bố thật là thất vọng, có lỗi mà không biết nhận là hèn nhát, đổ lỗi cho người khác lại còn tệ hại hơn. Theo bố, sau khi mẹ về, con nên xin lỗi mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ tha lỗi thôi. Chiếc bình quý thật đấy nhưng lòng tự trọng còn quý hơn”. Tôi bật khóc trước những lời khuyên ấy và thấm thía vô cùng. Chiều tối, sau bữa cơm, trước mặt tất cả mọi người trong gia đình, em đứng dậy khoanh tay xin lỗi và chờ đợi sự tha thứ của mẹ. Mẹ nói: “Mẹ tiếc cái bình ấy lắm, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có muốn lại cũng chẳng được. mẹ mừng vì con dám nhận lỗi. Nhưng lần sau làm việc gì cũng phải cẩn thận nha con.”. Sau sự việc ấy, tôi đã rút ra được một bài học: trong cuộc sống, ai cũng chắc chắn phải có lỗi lầm, điều quan trọng là có giám nhận lỗi và sửa lỗi hay không. Em sẽ nhớ mãi lời dạy của bố và không bao giờ quên
Từ láy: gõ gõ
Phép so sánh: Chiếc bình như một hạt pha lê khổng lồ
Bạn tham khảo đoạn văn sau nhé:
Năm em học lớp 5 có một lần em mắc lỗi đã làm mẹ buồn. Chuyện đã qua lâu rồi nhưng em vẫn còn buồn mỗi khi nghĩ về chuyện ấy. Hồi đó vì mải chơi game nên em đã nói dối mẹ là lên nhà bạn hỏi bài, thực chất là để ra hàng nét chơi game cùng nhóm bạn. Hôm ấy, em đã say sưa chơi game mà không biết rằng mẹ đã đi tìm em suốt buổi trưa nắng ấy. Buổi chiều khi về đến nhà em không thấy mẹ đâu. Hoảng sợ chạy khắp các phòng tìm thì thấy mẹ đang nằm ở trong phòng. Thì ra vì đi tìm em suốt buổi trưa mà mẹ đã bị sốt. Ngồi bên giường mẹ em cứ nắm lấy tay mẹ, nước mắt cũng đã rơi từ lúc nào. Nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ và mệt mỏi của mẹ, em ân hận vô cùng. Thế nhưng mẹ thì vẫn như vậy, không lời trách cứ còn mỉm cười vỗ về em rằng: Mẹ sẽ nhanh khoẻ lại thôi. Mấy ngày sau mẹ khoẻ lại, em ôm trầm lấy mẹ nức nở khóc rồi nói rằng: Con xin lỗi mẹ, từ lần sau con sẽ không nói dối mẹ, không làm mẹ buồn và khổ vì con như thế này nữa. Mẹ xoa đầu em rồi dịu dàng nói: Con ngoan biết lỗi như vậy là được rồi. Đó là một bài học nhớ đời dành cho em. Sau này em nghĩ lại vẫn luôn tự dặn lòng mình rằng: Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, xin đừng bao giờ làm cha mẹ phải buồn lòng.