0 bình luận về “Hãy kế lại một kỉ niệm sâu sắc của anh ( chị)”
Tôi và Lan và đôi bạn thân, chúng tôi coi nhau như chị em. Lan rất ghét Toán, nhưng tôi lại vô cùng thích nó. Bởi vậy mà lực học của chúng tôi với môn Toán rất khác nhau.
Vào ngày kiểm tra giữa học kỳ môn Toán, vì chúng tôi ngồi cùng bạn nên Lan nhờ tôi bày cho những bài học biết. Tôi nhất quyết không chịu, mặc những lời nói của bạn, tiếp tục làm bài. Ra về, tôi đi tìm Lan để về chung, nhưng tìm bạn mãi mà không thấy. Tôi biết Lan giận, bỏ về trước, tôi cũng lẳng lặng đi về.
Khi về nhà, tôi cứ nghĩ mãi, không biết việc mình làm có đúng không. Nếu giúp bạn, thì tôi và bạn đều là những kẻ nói dối. Nhưng nếu tôi không giúp, thì Lan sẽ bị điểm kém. Tôi bèn kể cho mẹ nghe chuyện này mong được mẹ an ủi, mẹ nghe xong, nói:
– Mẹ nghĩ con sẽ tự hiểu ra !
Sáng hôm sau, tôi đứng chờ Lan ngoài cổng, khi Lan ra ngoài, tôi chạy lại. Lan nhìn thấy tôi, nức nở:
– Mình xin lỗi vì đã trách nhầm bạn, mình không nên nhờ bạn làm bài hộ.
Tôi chợt hiểu ra, không chỉ Lan sai, mà tôi cũng sai, tôi nói:
– Mình cũng có lỗi vì là bạn thân mà không kèm cặp thêm cho bạn, để bạn yếu kém môn mà mình giỏi nhất, chúng ta làm hòa được không ?!
Chúng tôi lại làm bạn với nhau, dường như tình cảm lại thêm gắn bó. Từ hôm đó, ngày nào vào chủ nhật, tôi cũng đến nhà bạn học nhóm, cùng nhau giải những bài toán khó. Dù bây giờ, Lan đã ra Hà Nội sống, nhưng chúng tôi vẫn là chị em của nhau.
Có những giấc mơ chỉ là trùng hợp, có những giấc mơ chỉ là dĩ vãng, có những giấc mơ có thể thành sự thật,… Bạn có tin vào điều đó không mình thì có lẽ là có nhưng cũng có thể là không, kỷ niệm ngày hôm đó tôi không thể quên được.
Vào tối ngày hôm nào đó tôi đã mơ thấy mình đang ở trên một khu vườn thiên đường nó thật đẹp biết bao, bỗng lòng háo hức tìm ẩn của tôi trỗi dậy cứ đi thẳng về phía trước. Đi được một quãng ngắn tôi bỗng cảm thấy người nặng trĩu rũ hai tay xuống bất chợt đất lở xuống tôi như rơi vào hố sâu vực thẩm . Khi tỉnh dậy toàn người đau nhức mồ hôi nhễ nhại một tờ giấy giống như tôi đã đậu vào trường chuyên của huyện, nó rất chân thực người tôi bất đầu nóng dần cho đến ngày hôm sau. Khi đài phát thanh của trưởng thôn phát biểu kế hoạch trong tuần thì tôi bắt đầu buổ sáng mai của mình cũng là lúc 5 giờ sáng tôi làm vệ sinh cá nhân rồi đợi tin hay bảng thông báo những học sinh đậu vào trường huyện.
Tinh… Tinh… Tinh tiếng chuông tin nhắn của điện thoại mẹ tôi vang lên. AAAAAA … tôi la thất thanh bất chợt ” mình đậu rồi … thật không thể ngờ đucợ là mình đậu rồi… oa..” giấc mơ đêm ngày hôm qua là thật. Nghe thật vô lý và khó tin nhưng bạn à đây là một chuyện thực sự có thật, có thể bạn bây giờ không tin nhưng sẽ có một ngày nào đó không xa, bạn sẽ tin nó…
Tôi và Lan và đôi bạn thân, chúng tôi coi nhau như chị em. Lan rất ghét Toán, nhưng tôi lại vô cùng thích nó. Bởi vậy mà lực học của chúng tôi với môn Toán rất khác nhau.
Vào ngày kiểm tra giữa học kỳ môn Toán, vì chúng tôi ngồi cùng bạn nên Lan nhờ tôi bày cho những bài học biết. Tôi nhất quyết không chịu, mặc những lời nói của bạn, tiếp tục làm bài. Ra về, tôi đi tìm Lan để về chung, nhưng tìm bạn mãi mà không thấy. Tôi biết Lan giận, bỏ về trước, tôi cũng lẳng lặng đi về.
Khi về nhà, tôi cứ nghĩ mãi, không biết việc mình làm có đúng không. Nếu giúp bạn, thì tôi và bạn đều là những kẻ nói dối. Nhưng nếu tôi không giúp, thì Lan sẽ bị điểm kém. Tôi bèn kể cho mẹ nghe chuyện này mong được mẹ an ủi, mẹ nghe xong, nói:
– Mẹ nghĩ con sẽ tự hiểu ra !
Sáng hôm sau, tôi đứng chờ Lan ngoài cổng, khi Lan ra ngoài, tôi chạy lại. Lan nhìn thấy tôi, nức nở:
– Mình xin lỗi vì đã trách nhầm bạn, mình không nên nhờ bạn làm bài hộ.
Tôi chợt hiểu ra, không chỉ Lan sai, mà tôi cũng sai, tôi nói:
– Mình cũng có lỗi vì là bạn thân mà không kèm cặp thêm cho bạn, để bạn yếu kém môn mà mình giỏi nhất, chúng ta làm hòa được không ?!
Chúng tôi lại làm bạn với nhau, dường như tình cảm lại thêm gắn bó. Từ hôm đó, ngày nào vào chủ nhật, tôi cũng đến nhà bạn học nhóm, cùng nhau giải những bài toán khó. Dù bây giờ, Lan đã ra Hà Nội sống, nhưng chúng tôi vẫn là chị em của nhau.
Có những giấc mơ chỉ là trùng hợp, có những giấc mơ chỉ là dĩ vãng, có những giấc mơ có thể thành sự thật,… Bạn có tin vào điều đó không mình thì có lẽ là có nhưng cũng có thể là không, kỷ niệm ngày hôm đó tôi không thể quên được.
Vào tối ngày hôm nào đó tôi đã mơ thấy mình đang ở trên một khu vườn thiên đường nó thật đẹp biết bao, bỗng lòng háo hức tìm ẩn của tôi trỗi dậy cứ đi thẳng về phía trước. Đi được một quãng ngắn tôi bỗng cảm thấy người nặng trĩu rũ hai tay xuống bất chợt đất lở xuống tôi như rơi vào hố sâu vực thẩm . Khi tỉnh dậy toàn người đau nhức mồ hôi nhễ nhại một tờ giấy giống như tôi đã đậu vào trường chuyên của huyện, nó rất chân thực người tôi bất đầu nóng dần cho đến ngày hôm sau. Khi đài phát thanh của trưởng thôn phát biểu kế hoạch trong tuần thì tôi bắt đầu buổ sáng mai của mình cũng là lúc 5 giờ sáng tôi làm vệ sinh cá nhân rồi đợi tin hay bảng thông báo những học sinh đậu vào trường huyện.
Tinh… Tinh… Tinh tiếng chuông tin nhắn của điện thoại mẹ tôi vang lên. AAAAAA … tôi la thất thanh bất chợt ” mình đậu rồi … thật không thể ngờ đucợ là mình đậu rồi… oa..” giấc mơ đêm ngày hôm qua là thật. Nghe thật vô lý và khó tin nhưng bạn à đây là một chuyện thực sự có thật, có thể bạn bây giờ không tin nhưng sẽ có một ngày nào đó không xa, bạn sẽ tin nó…
#đội tuyển bồi gỏi văn#
xin ctlhn