Hãy kể về một việc làm của em khiến bố mẹ vui lòng
0 bình luận về “Hãy kể về một việc làm của em khiến bố mẹ vui lòng”
Ai ai sinh ra cũng đều muốn trở thành một đứa con hiếu thảo với bố mẹ. Tôi cũng vậy, tôi luôn mong muốn bố mẹ tôi luôn vui vẻ và hạnh phúc nhờ những việc tốt của mình. Còn nhớ lần ấy, bố mẹ đã rất vui vì tôi đã làm được một việc có ích.
Tôi sinh ra tại một làng chài ven biển, cuốc sống quanh năm của gia đình tôi phụ thuộc vào biển cả. Bố mẹ tôi thường hay đi đánh cá theo thuyền lớn. Thỉnh thoảng tôi hay theo bố đi biển rất vui. Tôi cảm thấy rất yêu quê mình, yêu biển yêu làng chài và yêu tôm cá. Mỗi khi được nghỉ tôi hay rủ lũ bạn đi nhặt những vỏ sò, những con ốc biển đẹp tuyệt vời.
Một hôm khi đang lang thang quanh bờ biển, tôi thấy thấp thoáng một bóng người đang chấp chơi dưới nước, tôi hốt hoảng chạy lại thì biết đó là một em bé đang bị đuối nước, cô bé vùng vẫy và kêu cứu. Vốn là dân làng biển nên tôi rất sành sỏi trong việc bơi lội. Trời chiều sắp tối, xung quanh chẳng có ai, tôi không nghĩ nhiều liền nhảy xuống cứu cô bé lên bờ. Cô bé có vẻ uống khá nhiều nước, khuôn mặt sợ hãi đôi mắt đỏ xọng. Tôi để em ngồi một lúc để an thần lại rồi mới hỏi:
– Nhà em ở đâu sao lại đi một mình để bị đuối nước thế này? Lúc này cô bé mới hổn hển nói:
– Gia đình em đi du lịch ở đây, vì em muốn đi dạo nên đã một mình ra đây. Em làm rơi chiếc khăn nên đã với ra để lấy nhưng trượt chân ngã xuống nước. May mà có anh cứu em, em cảm ơn anh!
– Không có gì đâu, ai vào hoàn cảnh của anh cũng sẽ làm vậy mà thôi! Một lúc sau bố mẹ cô bé hốt hoảng chạy tới hỏi han, cảm ơn tôi rồi rít rồi bảo tôi dẫn về nhà gặp bố mẹ để cảm ơn.
Về đến nhà tôi, cô chú ấy cảm ơn tôi và bố mẹ thêm lần nữa, còn kể cho bố mẹ tôi nghe về việc tôi đã cứu con họ. Hai cô chú còn đòi gửi tiền cảm ơn nhưng bố mẹ tôi không nhận. Tối hôm ấy, bố mẹ tôi rất vui và khen tôi vì hành động cứu em bé. Bố mẹ tôi nói rất tự hào và hạnh phúc vì tôi.
Sự việc ấy đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ, tôi nhớ nhất là khuôn mặt hạnh phúc của bố mẹ khi biết chuyện tốt tôi làm. Làm việc tốt không chỉ giúp người khác và còn khiến bản thân cao đẹp hơn, vì vậy, hãy cùng nhau làm thật nhiều việc tốt hơn nhé!
Vào một hôm trên đường em đang đi học về. Trời khá nóng bức. Tôi chỉ muốn phóng thật nhanh về nhà để ăn cây kem đã để trong tủ lạnh từ sáng. Đang nỗ lực đi thật nhanh, em bỗng thấy một bà cụ già, lưng khom khom, chân tay hơi run đang xách túi đồ khá nặng, đang loay hoay tìm cách sang đường. Bà vừa cố tiến lên được một tí, lại phải lùi xuống vì có xe chen ngang bà. Bởi vì lúc đó đang là giờ cao điểm nên xe chật níc, đi đâu cx thấy xe cộ. Tôi đứng suy ngẫm một lát, bỏ ý nghĩ cây kem đi chạy tới chỗ bà cụ, nâng giúp bà cái túi rồi hỏi:
– Bà đang cần sang đường đúng không ạ? Để cháu giúp bà ạ!
Bà tay chân run lẩy bẩy nhìn tôi:
– Không cần đâu, bà cứ đứng chờ một lúc là xe người ta đỡ ngay ấy mak, Cảm ơn cháu!
Tôi phụng phịu mặt, ra vẻ dỗi hờn trẻ con:
– Cháu không đưa bà sang được, cháu sẽ bám bà đến khi bà sang được thì thôi đấy! – tôi cười.
– Cái con bé này, thật là….Thôi được rồi cũng được, vậy phiền cháu giúp bà qua đường nhé?
– Vâng ạ!
Tôi “vâng” một cách dõng dạc rồi dẫn bà từng bước từng bước sang. Tuy thế nhưng tôi vẫn không quên quy tắc giao thông là sang đường là phải giơ tay xin đường. Chỉ khoảng một lúc thôi, tôi và bà đã snag đường một cách an toàn và nhanh chóng. Tôi cười và nói:
– Vậy là sang đường an toàn rồi ạ! Thôi cháu về đây ạ!
– Ừ cháu về cẩn thận nhé! Cảm ơn cháu nhiều!
Tôi vẫy tay nhìn bà đi, tuy thế nhưng tôi vẫn không an tâm. Chờ đến khi nào bà đi khuất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi mới an tâm đi bộ về. Trong quãng đường đi về lòng tôi cứ vui sướng khó tả. Mới về tới nhà đã nhảy bổ vào mẹ mà khoe, kể hết chuyện cho mẹ. Mẹ xoa đầu tôi mà khen:
– Con thế là ngoan lắm! Cứ cố gắng mà phát huy nhé!
Cả tối hôm đó, tôi cứ khoe mãi về chuyện đó, cả nhà tôi cứ nức nở khen. Nhắm mắt rồi mà hình tượng bà cụ khi tôi dẫ sang và diễn biến sự việc đó cứ hiện diện trong đầu tôi.
Ai ai sinh ra cũng đều muốn trở thành một đứa con hiếu thảo với bố mẹ. Tôi cũng vậy, tôi luôn mong muốn bố mẹ tôi luôn vui vẻ và hạnh phúc nhờ những việc tốt của mình. Còn nhớ lần ấy, bố mẹ đã rất vui vì tôi đã làm được một việc có ích.
Tôi sinh ra tại một làng chài ven biển, cuốc sống quanh năm của gia đình tôi phụ thuộc vào biển cả. Bố mẹ tôi thường hay đi đánh cá theo thuyền lớn. Thỉnh thoảng tôi hay theo bố đi biển rất vui. Tôi cảm thấy rất yêu quê mình, yêu biển yêu làng chài và yêu tôm cá. Mỗi khi được nghỉ tôi hay rủ lũ bạn đi nhặt những vỏ sò, những con ốc biển đẹp tuyệt vời.
Một hôm khi đang lang thang quanh bờ biển, tôi thấy thấp thoáng một bóng người đang chấp chơi dưới nước, tôi hốt hoảng chạy lại thì biết đó là một em bé đang bị đuối nước, cô bé vùng vẫy và kêu cứu. Vốn là dân làng biển nên tôi rất sành sỏi trong việc bơi lội. Trời chiều sắp tối, xung quanh chẳng có ai, tôi không nghĩ nhiều liền nhảy xuống cứu cô bé lên bờ. Cô bé có vẻ uống khá nhiều nước, khuôn mặt sợ hãi đôi mắt đỏ xọng. Tôi để em ngồi một lúc để an thần lại rồi mới hỏi:
– Nhà em ở đâu sao lại đi một mình để bị đuối nước thế này? Lúc này cô bé mới hổn hển nói:
– Gia đình em đi du lịch ở đây, vì em muốn đi dạo nên đã một mình ra đây. Em làm rơi chiếc khăn nên đã với ra để lấy nhưng trượt chân ngã xuống nước. May mà có anh cứu em, em cảm ơn anh!
– Không có gì đâu, ai vào hoàn cảnh của anh cũng sẽ làm vậy mà thôi! Một lúc sau bố mẹ cô bé hốt hoảng chạy tới hỏi han, cảm ơn tôi rồi rít rồi bảo tôi dẫn về nhà gặp bố mẹ để cảm ơn.
Về đến nhà tôi, cô chú ấy cảm ơn tôi và bố mẹ thêm lần nữa, còn kể cho bố mẹ tôi nghe về việc tôi đã cứu con họ. Hai cô chú còn đòi gửi tiền cảm ơn nhưng bố mẹ tôi không nhận. Tối hôm ấy, bố mẹ tôi rất vui và khen tôi vì hành động cứu em bé. Bố mẹ tôi nói rất tự hào và hạnh phúc vì tôi.
Sự việc ấy đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ, tôi nhớ nhất là khuôn mặt hạnh phúc của bố mẹ khi biết chuyện tốt tôi làm. Làm việc tốt không chỉ giúp người khác và còn khiến bản thân cao đẹp hơn, vì vậy, hãy cùng nhau làm thật nhiều việc tốt hơn nhé!
Vào một hôm trên đường em đang đi học về. Trời khá nóng bức. Tôi chỉ muốn phóng thật nhanh về nhà để ăn cây kem đã để trong tủ lạnh từ sáng. Đang nỗ lực đi thật nhanh, em bỗng thấy một bà cụ già, lưng khom khom, chân tay hơi run đang xách túi đồ khá nặng, đang loay hoay tìm cách sang đường. Bà vừa cố tiến lên được một tí, lại phải lùi xuống vì có xe chen ngang bà. Bởi vì lúc đó đang là giờ cao điểm nên xe chật níc, đi đâu cx thấy xe cộ. Tôi đứng suy ngẫm một lát, bỏ ý nghĩ cây kem đi chạy tới chỗ bà cụ, nâng giúp bà cái túi rồi hỏi:
– Bà đang cần sang đường đúng không ạ? Để cháu giúp bà ạ!
Bà tay chân run lẩy bẩy nhìn tôi:
– Không cần đâu, bà cứ đứng chờ một lúc là xe người ta đỡ ngay ấy mak, Cảm ơn cháu!
Tôi phụng phịu mặt, ra vẻ dỗi hờn trẻ con:
– Cháu không đưa bà sang được, cháu sẽ bám bà đến khi bà sang được thì thôi đấy! – tôi cười.
– Cái con bé này, thật là….Thôi được rồi cũng được, vậy phiền cháu giúp bà qua đường nhé?
– Vâng ạ!
Tôi “vâng” một cách dõng dạc rồi dẫn bà từng bước từng bước sang. Tuy thế nhưng tôi vẫn không quên quy tắc giao thông là sang đường là phải giơ tay xin đường. Chỉ khoảng một lúc thôi, tôi và bà đã snag đường một cách an toàn và nhanh chóng. Tôi cười và nói:
– Vậy là sang đường an toàn rồi ạ! Thôi cháu về đây ạ!
– Ừ cháu về cẩn thận nhé! Cảm ơn cháu nhiều!
Tôi vẫy tay nhìn bà đi, tuy thế nhưng tôi vẫn không an tâm. Chờ đến khi nào bà đi khuất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi mới an tâm đi bộ về. Trong quãng đường đi về lòng tôi cứ vui sướng khó tả. Mới về tới nhà đã nhảy bổ vào mẹ mà khoe, kể hết chuyện cho mẹ. Mẹ xoa đầu tôi mà khen:
– Con thế là ngoan lắm! Cứ cố gắng mà phát huy nhé!
Cả tối hôm đó, tôi cứ khoe mãi về chuyện đó, cả nhà tôi cứ nức nở khen. Nhắm mắt rồi mà hình tượng bà cụ khi tôi dẫ sang và diễn biến sự việc đó cứ hiện diện trong đầu tôi.
#chucbanhoctotnhe;333