Hãy miêu tả bố hoặc mẹ khi em được điểm tốt

Hãy miêu tả bố hoặc mẹ khi em được điểm tốt

0 bình luận về “Hãy miêu tả bố hoặc mẹ khi em được điểm tốt”

  1.   Các bạn có thích khi dc bố mẹ khen ko?.Riêng em tôi thì có, nó thật sự rất vui và hạnh phúc. Tôi nhớ có lần tôi  dc điểm 10 trong bài thi toán, bố tui rất vui. Bố tôi khen  tôi và điều đó thực sử rất vui.Vì sao tôi lại vui như vậy? Vì bình thường bố tôi ko thích tôi,bố lko hay nói chuyện hay khen tôi một lời nào.Vì thế nên tôi rất thích. Tôi có thể thấy bố tôi khi cầm tờ giấy kiểm tra của tôi lên và đọc. Bố tôi nở một nụ cười ,nụ cười vô cùng đẹp thể hiện một sự vui sướng và hạnh phúc mà ko thể nào che giấu đc. Bố tôi thực sự đã vui như thế ,ông còn nói rằng sẽ chở tôi đi chơi . Tôi rất thích thú,tôi hứu sẽ cố gắng trở thành con ngoan trò giỏi để có thể nhìn thấy nụ cười thật tươi đó của bố tôi

                              chúc các bạn học tốt. dây là mik tự viết sai sót mong bạn bỏ qua

    Bình luận
  2. Trời đã xế chiều nhưng nắng vẫn chói chang. Trên đường, người và xe tấp nập ngược xuôi, mặc cho hơi nóng bốc lên hầm hập. Một tuần trôi qua nhanh thật! Hôm nay đã là thứ bảy.

    Chợt ngoài cửa có tiếng chú bưu tá gọi vọng vào: “Mời bác Quang ra kí nhận thư bảo đảm! “. Buông vội tờ báo, ba em bước ra ngoài. ít phút sau, ba trở vào tay cầm chiếc phong bì lớn. Ba cười thật tươi, vẻ mặt rạng rỡ lạ thường. Không nén nổi tò mò, em chạy đến bên ba và hỏi:

    – Thư của ai hả ba?

    Không trả lời, ba mở phong bì, lấy thư ra đọc rồi bất chợt nhấc bổng em lên,quay tít. Tiếng reo của ba vang khắp căn phòng nhỏ:

    – Thành công rồi! Cha con ta thành công rồi! Bống nhà ta đã đoạt giải thưởng cuộc thi vẽ Mùa hè của em! Con gái của ba giỏi lắm! Chúc mừng con! Ba sẽ thưởng cho con hộp màu nước thật “xịn” của Nhật! Thích không?!

    Niềm vui tràn ngập, toả sáng trên gương mặt mỗi người thân trong gia đình. Ông nội em chậm rãi vuốt chòm râu bạc, từ tốn nói:

    – Ông đã bảo mà! Cái Bống nhà ta có khiếu, lại say mê học vẽ. Có chí thì nên cháu ạ!

    Mẹ em từ dưới bếp chạy lên, ôm em vào lòng, xuýt xoa khen:

    – Bống của mẹ “cừ” thật đấy! Vượt qua được bao nhiêu bạn cùng tham gia thi vẽ. Thế là từ nay nhà ta có “hoạ sĩ” rồi! Nhưng mẹ bảo này, “hoạ sĩ Bống” chớ có mừng quá mà phổng mũi lên nghe chưa!

    Trước tin vui, em xúc động đến chảy nước mắt. Em không ngờ bức tranh của mình lại đoạt được giải thưởng. Trong tranh, em vẽ một thảm cỏ xanh, một bầu trời trong xanh với những đám mây trắng bồng bềnh, làm nền cho cô bé mặc bộ đồng phục học sinh, cổ quàng khăn đỏ, hai cánh tay giơ cao tung chú chim bồ câu trắng.

    Trong thư mời ghi rõ 9 giờ sáng mai, Nhà văn hoá thiếu nhi thành phố sẽ tổ chức triển lãm tranh và lễ phát phần thưởng. Ba em bảo cả nhà cùng đi cho vui. Cu Tùng cứ tíu tít chạy tới chạy lui, năn nỉ: “Chị Bống cho Tùng đi theo với nhé! “. Mẹ em mở tủ, chọn cho em bộ váy áo đẹp nhất. Không khí trong nhà rộn ràng và vui như Tết.

    Người vui nhất có lẽ là ba em vì suốt mấy năm nay, ba không quản nắng mưa, đưa em đi học vẽ. Ba động viên em rất nhiều, Ba dành dụm từ đồng lương ít ỏi của mình để mua cho em bút lông, màu nước và giấy vẽ. Thành công của em hôm nay có không ít mồ hôi và công sức của ba. Đến một ngày nào đó, em sẽ vẽ bức chân dung của ba với vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc. Em tự nhủ phải cố gắng thêm nhiều để mang lại niềm vui, niềm tự hào cho những người thân yêu.

    Bình luận

Viết một bình luận