hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong khi em làm được việc tốt
( ko chép mạng )
0 bình luận về “hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong khi em làm được việc tốt
( ko chép mạng )”
Tuần trước em đã làm được một việc tốt khiến mẹ vui lòng. Đó là đạt điểm 10 môn Toán. Hình ảnh mẹ lúc đó đã khắc sâu trong tâm trí em khiến em mãi không thể nào quên.
Em vốn là một học sinh học yếu môn Toán nhưng được sự kèm cặp của thầy cô cùng sự quan tâm, khích lệ không ngừng của mẹ nên sau một thời gian dài cố gắng, lần đầu tiên em được điểm 10 môn Toán và cô đã khen ngợi em trước lớp khiến em cảm thấy hãnh diện vô cùng. Hôm đó, khi đi học về, em chạy ngay đến bên mẹ đưa bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm 10 đỏ chói trên tay em dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Con đạt được điểm 10 môn Toán thật cơ à ?” Rồi mẹ kéo em vào lòng đưa đôi bàn tay gầy gầy, xương xương, có những vết chai sạn do vất vả vuốt nhẹ lên mái tóc em khiến cho em cảm thấy ấm áp vô cùng rồi mẹ đặt đôi bàn tay ấy lên hai má em, khẽ nói: “Con của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa, con ạ”. Những lời nói của mẹ mới nhẹ nhàng làm sao! Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Hình như bao lo toan, tất bật hàng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời, nhìn em đầy âu yếm, yêu thương. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui, vừa như muốn động viên, khích lệ em phải cố gắng nhiều hơn nữa. Bố thì đi làm xa, buổi trưa hôm ấy chỉ có em và mẹ ở trong căn nhà rộng thênh thang nhưng đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Bóng dáng gầy gầy của mẹ trong bộ quần áo giản dị đang nhanh nhẹn vừa dọn dẹp nhà cửa vừa trò chuyện với em . Nhìn mẹ mà em có cảm giác như mẹ trẻ hẳn ra. Chuyện ở lớp, ở trường, chuyện thầy cô, bạn bè… chuyện nào em kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe, mẹ vừa mỉm cười gật đầu trìu mến. Trên cành cây, mấy chú chim truyền cành hót líu lo, ngó nghiêng ngoài cửa sổ nhu muốn chia vui cùng với mẹ con em. Em vô cùng hạnh phúc khi đem đến niềm vui cho mẹ.
Hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt đã in sâu trong tâm trí em. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên khuôn mặt mẹ.
Thời gian dần trôi, mẹ không bao giờ nhắc lại lỗi lầm của tôi nữa. Nhưng tôi thì luôn tự nhủ phải cố gắng sửa chữa sai lầm và làm nhiều việc giúp đỡ mẹ. Thế rồi điều mong ước cuối cùng cũng đến: tôi đã làm vui lòng mẹ với điểm 10 môn toán. Tuy đây chẳng phải là một việc tốt lớn lao như việc làm của nhiều bạn khác, song với tôi, nó đã để lại một dấu ấn khó phai. Hình ảnh mẹ lúc ấy đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa quên được.
Hôm đó, khi đi học về, tôi tung tăng chạy ngay đến bên mẹ giơ bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm 10 đỏ chói trên tay tôi, dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt mẹ tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Lâm được điểm 10 toán thật cơ à?” Mẹ kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay xương xương, gầy gầy vuốt nhẹ mái tóc rễ tre rối bù của tôi. Rồi mẹ đặt đôi tay ấm áp ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con trai của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa con a!”
Buổi trưa mùa đông hôm ấy cũng chỉ có mẹ và tôi, nhưng căm nhà không hề lạnh lẽo mà đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi lại nhanh nhẹn, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và đôi lúc còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ở trường, chuyện thầy cô bè bạn,.. chuyện nào tôi kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe mẹ vừa mỉm cười, gật gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật hàng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui vừa như muốn động viên khích lệ tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài cửa sổ như cũng muốn chia vui cùng với mẹ con tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ có rau với trứng, nhưng tôi ăn rất ngon miệng. Có lẽ bởi lòng tôi náo nức một niềm vui: Vui vì đã làm được một việc tốt nho nhỏ khiến mẹ hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.
Giờ đây, tuy đã là một cậu học sinh mười hai tuổi, nhưng tôi vẫn rất thích chạy nhảy, chơi đùa, nghịch ngợm. Song nhờ có mẹ, tôi cũng đã phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng: hình ảnh mẹ, ánh mắt mẹ trong những lần tôi phạm lỗi cũng như làm được việc tốt sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi không mắc sai lầm trong cuộc sống, giúp tôi có thêm nghị lực vững bước trên đường đời.
Tuần trước em đã làm được một việc tốt khiến mẹ vui lòng. Đó là đạt điểm 10 môn Toán. Hình ảnh mẹ lúc đó đã khắc sâu trong tâm trí em khiến em mãi không thể nào quên.
Em vốn là một học sinh học yếu môn Toán nhưng được sự kèm cặp của thầy cô cùng sự quan tâm, khích lệ không ngừng của mẹ nên sau một thời gian dài cố gắng, lần đầu tiên em được điểm 10 môn Toán và cô đã khen ngợi em trước lớp khiến em cảm thấy hãnh diện vô cùng. Hôm đó, khi đi học về, em chạy ngay đến bên mẹ đưa bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm 10 đỏ chói trên tay em dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Con đạt được điểm 10 môn Toán thật cơ à ?” Rồi mẹ kéo em vào lòng đưa đôi bàn tay gầy gầy, xương xương, có những vết chai sạn do vất vả vuốt nhẹ lên mái tóc em khiến cho em cảm thấy ấm áp vô cùng rồi mẹ đặt đôi bàn tay ấy lên hai má em, khẽ nói: “Con của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa, con ạ”. Những lời nói của mẹ mới nhẹ nhàng làm sao! Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Hình như bao lo toan, tất bật hàng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời, nhìn em đầy âu yếm, yêu thương. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui, vừa như muốn động viên, khích lệ em phải cố gắng nhiều hơn nữa. Bố thì đi làm xa, buổi trưa hôm ấy chỉ có em và mẹ ở trong căn nhà rộng thênh thang nhưng đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Bóng dáng gầy gầy của mẹ trong bộ quần áo giản dị đang nhanh nhẹn vừa dọn dẹp nhà cửa vừa trò chuyện với em . Nhìn mẹ mà em có cảm giác như mẹ trẻ hẳn ra. Chuyện ở lớp, ở trường, chuyện thầy cô, bạn bè… chuyện nào em kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe, mẹ vừa mỉm cười gật đầu trìu mến. Trên cành cây, mấy chú chim truyền cành hót líu lo, ngó nghiêng ngoài cửa sổ nhu muốn chia vui cùng với mẹ con em. Em vô cùng hạnh phúc khi đem đến niềm vui cho mẹ.
Hình ảnh mẹ khi em làm được một việc tốt đã in sâu trong tâm trí em. Em tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên khuôn mặt mẹ.
Bài làm :
Thời gian dần trôi, mẹ không bao giờ nhắc lại lỗi lầm của tôi nữa. Nhưng tôi thì luôn tự nhủ phải cố gắng sửa chữa sai lầm và làm nhiều việc giúp đỡ mẹ. Thế rồi điều mong ước cuối cùng cũng đến: tôi đã làm vui lòng mẹ với điểm 10 môn toán. Tuy đây chẳng phải là một việc tốt lớn lao như việc làm của nhiều bạn khác, song với tôi, nó đã để lại một dấu ấn khó phai. Hình ảnh mẹ lúc ấy đến tận bây giờ tôi cũng vẫn chưa quên được.
Hôm đó, khi đi học về, tôi tung tăng chạy ngay đến bên mẹ giơ bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm 10 đỏ chói trên tay tôi, dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt mẹ tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại: “Lâm được điểm 10 toán thật cơ à?” Mẹ kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay xương xương, gầy gầy vuốt nhẹ mái tóc rễ tre rối bù của tôi. Rồi mẹ đặt đôi tay ấm áp ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con trai của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa con a!”
Buổi trưa mùa đông hôm ấy cũng chỉ có mẹ và tôi, nhưng căm nhà không hề lạnh lẽo mà đầy ắp niềm vui và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi lại nhanh nhẹn, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và đôi lúc còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ở trường, chuyện thầy cô bè bạn,.. chuyện nào tôi kể mẹ cũng chăm chú lắng nghe. Vừa nghe mẹ vừa mỉm cười, gật gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Hình như bao lo toan, tất bật hàng ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ vừa như muốn chia vui vừa như muốn động viên khích lệ tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài cửa sổ như cũng muốn chia vui cùng với mẹ con tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ có rau với trứng, nhưng tôi ăn rất ngon miệng. Có lẽ bởi lòng tôi náo nức một niềm vui: Vui vì đã làm được một việc tốt nho nhỏ khiến mẹ hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.
Giờ đây, tuy đã là một cậu học sinh mười hai tuổi, nhưng tôi vẫn rất thích chạy nhảy, chơi đùa, nghịch ngợm. Song nhờ có mẹ, tôi cũng đã phần nào khôn lớn. Tôi biết rằng: hình ảnh mẹ, ánh mắt mẹ trong những lần tôi phạm lỗi cũng như làm được việc tốt sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi không mắc sai lầm trong cuộc sống, giúp tôi có thêm nghị lực vững bước trên đường đời.