Hãy tả lại hình ảnh mẹ em khi em làm được việc tốt ( khồng chép mạng và ít nhất 30 dòng, viết văn bình thường thôi đừng hay quá)
Hãy tả lại hình ảnh mẹ em khi em làm được việc tốt ( khồng chép mạng và ít nhất 30 dòng, viết văn bình thường thôi đừng hay quá)
Hôm đó, vừa đi học về, tôi đã chạy ngay đến bên bếp, sà vào lòng mẹ, giơ bài kiểm tra ra khoe. Nhìn điểm mười đỏ chói trên tay tôi, dường như bao vất vả, mệt nhọc trên khuôn mặt mẹ tan biến đi đâu hết. Mẹ ngạc nhiên, vui mừng hỏi lại, dù đã nghe rõ mồn một: “Con mẹ được điểm mười văn thật cơ à?”. Tôi dạ to. Mẹ kéo tôi vào lòng, đưa đôi bàn tay cháy nắng, gầy gò vuốt ve mái tóc óng mượt của tôi. Rồi mẹ đặt đôi tay ấm áp ấy lên hai má tôi khẽ nói: “Con gái của mẹ giỏi lắm! Nhưng con đừng tự thỏa mãn, phải cố gắng thật nhiều hơn nữa con nhé!”.
Buổi trưa hè hôm ấy chỉ có mình mẹ và tôi, vì bố tôi phải đi công tác lâu ngày mới về. Nhưng dường như căn phòng không hề nóng nực mà lại còn mát mẻ và rộn rã tiếng cười. Mẹ đi lại nhanh nhẹn hơn bình thường, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa vui vẻ trò chuyện với tôi và đôi lúc còn cất tiếng hát khe khẽ nữa. Chuyện ở lớp, ở trường, thầy cô, bạn bè,… chuyện nào tôi cũng kể với mẹ. Mẹ cũng chăm chú lắng nghe tôi nhiều hơn mọi khi. Vừa nghe mẹ vừa mỉm cười, gật đầu trìu mến. Gương mặt mẹ rạng rỡ niềm vui, đôi môi nở nụ cười tươi tắn. Dường như bao lo toan, vất vả mọi ngày ngày không còn in dấu trên khuôn mặt mẹ nữa. Ánh mắt mẹ lấp lánh rạng ngời. Mẹ nhìn tôi bao dung, âu yếm. Cái nhìn của mẹ như vừa muốn chia vui, vừa muốn động viên khích lệ tôi phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trên cành cây, mấy chú chim lích chích truyền cành, ngó nghiêng ngoài cửa sổ như cũng muốn chia vui cùng với mẹ con tôi. Tôi vô cùng hạnh phúc trước niềm vui của mẹ.
Bữa cơm của hai mẹ con chỉ có canh với rau, có thêm một ít thịt nhưng tôi ăn rất ngon miệng. Có lẽ bởi lòng tôi náo nức một niềm vui: Vui vì đã làm được một việc tốt nho nhỏ khiến mẹ hài lòng. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt để niềm vui và nụ cười đọng mãi trên gương mặt mẹ.
Giờ đây, tuy đã là một cô bé mười hai tuổi rồi, nhưng tôi vẫn luôn nhõng nhẽo, đòi mẹ trò chuyện cùng. Nhờ có mẹ, tôi cũng đã phần nào lớn khôn. Tôi biết rằng: Hình ảnh mẹ trong những lần tôi phạm sai lầm cũng như những lần tôi làm được việc tốt sẽ luôn theo tôi, nhắc nhở tôi tránh khỏi những tật xấu, thói hư trong cuộc sống, giúp tôi có thêm nghị lực vững bước trên đường đời.
Chúc bạn học tốt!
Người gần gũi nhất đối với em chính là cha mẹ của em. Được cha mẹ yêu thương với mỗi người con là hạnh phúc lớn nhất. Còn mẹ và cha, đơn giản chỉ cần một việc làm tốt của con cũng sẽ khiến mẹ cha vui vẻ.
Trước đây, em đã làm được một việc tốt. Trên con đường làng để về nhà, em vô tình nhặt được một chiếc ví bị rơi ở bên đường. Trời rất nóng, xung quanh lại không có ai, em nhớ lời mẹ dặn nhặt được của rơi phải trả cho người khác, không được tham lam nên em đã loay hoay đưa đến chỗ các chú công an. Làm thủ tục và để lại họ tên xong, em liền vội vã đạp xe trở về nhà. Bây giờ đã quá trưa, mẹ ở nhà nhất định sẽ chờ cơm và lo lắng. Bởi vì vừa làm một việc có ích, em cảm thấy lòng mình khoan khoái hơn, cái nắng nóng của mùa hè cũng dịu đi trong gió lộng. Khi về đến nhà, mẹ đã đứng ở cổng từ bao giờ. Vào ăn cơm, em đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ vừa nghe vừa mỉm cười vì em đã làm được 1 việc tốt. Ngay khi em dứt lời, mẹ đã nhanh tay đang gắp thức ăn cho em. Bao nhiêu vất vả, lo toan cho cuộc sống dường như tan biến hết chỉ còn lại nụ cười và niềm vui tỏa sáng. Cả bữa cơm đó hai mẹ con nói chuyện không ngớt lời.
Tối hôm ấy, chủ nhân chiếc ví và chú công an tìm đến nhà em để cảm ơn khiến gia đình em càng thêm niềm vui. Người làm rơi ví là một cô công nhân trên đường đưa con trai đi khám bệnh. Mẹ trò chuyện với cô ấy một lúc lâu mới tạm biệt. Mẹ bất ngờ ôm em vào lòng, xoa mái tóc dài của em. Mẹ nói “Cảm ơn con, cảm ơn vì con đã làm được như vậy. Vòng tay mẹ thêm chặt hơn, yêu thương ngọt ngào thấm dần vào trong tim. Mẹ thực sự là hình ảnh đẹp nhất.