hãy tưởng tượng mình là chiếc bàn học hãy kể về cuộc đời của mình
0 bình luận về “hãy tưởng tượng mình là chiếc bàn học hãy kể về cuộc đời của mình”
Mik xin làm một bài văn ngắn ạ!
Xin chào! Tôi là chiếc bàn học, ngày hôm nay tôi xin kể về cuộ đời của mình.
Tôi đã ở trường cũng đã được 8 năm rồi. Kể từ cái ngày mà tôi mới vừa được sản xuất ra. Hàng ngày, tôi giúp các bn học sinh viết bài và học bài. Từng ngày trôi qa, mọi người đầu chà sát những dụng cụ học tập lên mặt tôi. Nhưng cái cảm giác đau rát ấy đối với tôi cũng quen rồi. Miễn alf tôi được nhìn các bạn học sinh gọn gàng và ngăn nắp.
Tôi tuy là một dụng cụ giúp ích cho con người. Nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng của riêng tôi. Thời gian trôi qua lâu dần thì bề mặt của tối ứt mẻ từng mảng. Loang lổ và trông thật ghê tởm.Có những bạn học sinh còn không muốn ngồi gần tôi nữa. Tôi cảm thấy rất buồn vì mình không còn được như trước nữa. Đã vậy, thân phận làm một chiếc bàn học. Hẳng ngày, mấy bạn học sinh vô ý thức cứ vứt sách vở bừa bọn vào miệng ( hộc bàn) của tôi. Các bn ấy đã vậy lại còn nhồi nhét rất nhiều giấy vào chồng sách vở. Tôi chẳng thể hiểu tại sao nữa! Ở cuối lớp ai cũng có những cái tủ để đựng đồ. vậy àm có những bạn như vậy chẳng thèm mở tủ ra, àm cứ nhắm và miệng tôi( hộc bàn) của tôi mà vứt. Nếu như các bạn ấy để vào gọn gàng thì tôi chẳng phải nói. Đàng khác, các bn lại để lộn xộn, chẳng đâu vào đâu.
Như thế đã đủ khổ. Còn có những bn vô ý thức hơn nữa. Dùng như cây bút ngòi kim nhọn hoắt, vẽ lên mặt của tôi. Nào là những dòng chữ về BLách- pin, rồi nào là những người nổi tiếng.Đã vậy, có bạn còn dùng bút vẽ nhưng địa danh, những tỉnh, huyện rồi thành phố của Việt nam lên mặt tôi. Rồi những lần đạp bàn, làm mặt tôi đau buốt.
Cuộc đời tôi lànhư vậy! Tuy vui thì cũng dã nhiều ngày. Nhưng tooic xung có những nổi khổ riêng của đời mình.
Mik xin làm một bài văn ngắn ạ!
Xin chào! Tôi là chiếc bàn học, ngày hôm nay tôi xin kể về cuộ đời của mình.
Tôi đã ở trường cũng đã được 8 năm rồi. Kể từ cái ngày mà tôi mới vừa được sản xuất ra. Hàng ngày, tôi giúp các bn học sinh viết bài và học bài. Từng ngày trôi qa, mọi người đầu chà sát những dụng cụ học tập lên mặt tôi. Nhưng cái cảm giác đau rát ấy đối với tôi cũng quen rồi. Miễn alf tôi được nhìn các bạn học sinh gọn gàng và ngăn nắp.
Tôi tuy là một dụng cụ giúp ích cho con người. Nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng của riêng tôi. Thời gian trôi qua lâu dần thì bề mặt của tối ứt mẻ từng mảng. Loang lổ và trông thật ghê tởm.Có những bạn học sinh còn không muốn ngồi gần tôi nữa. Tôi cảm thấy rất buồn vì mình không còn được như trước nữa. Đã vậy, thân phận làm một chiếc bàn học. Hẳng ngày, mấy bạn học sinh vô ý thức cứ vứt sách vở bừa bọn vào miệng ( hộc bàn) của tôi. Các bn ấy đã vậy lại còn nhồi nhét rất nhiều giấy vào chồng sách vở. Tôi chẳng thể hiểu tại sao nữa! Ở cuối lớp ai cũng có những cái tủ để đựng đồ. vậy àm có những bạn như vậy chẳng thèm mở tủ ra, àm cứ nhắm và miệng tôi( hộc bàn) của tôi mà vứt. Nếu như các bạn ấy để vào gọn gàng thì tôi chẳng phải nói. Đàng khác, các bn lại để lộn xộn, chẳng đâu vào đâu.
Như thế đã đủ khổ. Còn có những bn vô ý thức hơn nữa. Dùng như cây bút ngòi kim nhọn hoắt, vẽ lên mặt của tôi. Nào là những dòng chữ về BLách- pin, rồi nào là những người nổi tiếng.Đã vậy, có bạn còn dùng bút vẽ nhưng địa danh, những tỉnh, huyện rồi thành phố của Việt nam lên mặt tôi. Rồi những lần đạp bàn, làm mặt tôi đau buốt.
Cuộc đời tôi lànhư vậy! Tuy vui thì cũng dã nhiều ngày. Nhưng tooic xung có những nổi khổ riêng của đời mình.
@Bé Sữa
@Olympia
Nos mạng tahatj đấy!