Hãy viết 1 bài văn Biểu cảm về người thân
Không chép mạng nhé nếu ko mình sẽ ko vote
0 bình luận về “Hãy viết 1 bài văn Biểu cảm về người thân
Không chép mạng nhé nếu ko mình sẽ ko vote”
“Những ngôi sao thức ngoài kiaChẳng bằng mẹ đã thức vì chúng conĐêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Cứ mỗi lấn nghe câu thơ này của Trần Quốc Minh vang lên thì em lại chợt nghĩ về người mẹ thân yêu của mình. Em cảm thấy thật bất hạnh cho nhưng ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người yêu thương, chưm sóc cho chúng ta và mẹ chính là người em yêu nhất trên đời.
Em yêu biết bao nhưng vẻ đẹp ngoại hình của mẹ. Mẹ năm năy đã gấn 40 tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gáng nặng cuộc đời chăng ? Mẹ em là dược sĩ (có thể thay nghề nghiệp), nhưng ì đồng lương ít ỏi không đủ trang trải cuộc đời nên buộc mẹ phải làm thêm nhiều việc khác để để tăng thu nhập. Sở thích của mẹ cũng rất khác với mọi người đó là chính là làm việc. Em yêu lắm dángngười dong dỏng cao, nước da hơi ngăm do rám nắng và mái tóc dài ngang lưng của mẹ. Khi mẹ đi làm, mẹ thường búi tóc lên trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt lhình trái xoan. Em yêu lắm vầng trán cao của mẹ, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ nhưng nếp nhăn đo đỏ nhưng thời gian cũng không thể xá nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Em yêu lắm đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung trìu mến của mẹ. Người ta nói đôi mắt là “cửa sổ tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ em có thể đoán được nhưng suy nghĩ của mẹ. Những lúc em làm việc tốt đôi mắt ấy ánh lên niềm hạnh phúc và cũng từng đỏ hoe, đượm buồn khi em làm điều sai trái. Cùng với đôi mắt ấy là cặp lông mi dài và đôi lông mày lá liễu. Em cũng yêu và tự hào về cáu mũi cao cao, cá miệng nho nhỏ, khi
“Những ngôi sao thức ngoài kiaChẳng bằng mẹ đã thức vì chúng conĐêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời”
Cứ mỗi lấn nghe câu thơ này của Trần Quốc Minh vang lên thì em lại chợt nghĩ về người mẹ thân yêu của mình. Em cảm thấy thật bất hạnh cho nhưng ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người yêu thương, chưm sóc cho chúng ta và mẹ chính là người em yêu nhất trên đời.
Em yêu biết bao nhưng vẻ đẹp ngoại hình của mẹ. Mẹ năm năy đã gấn 40 tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gáng nặng cuộc đời chăng ? Mẹ em là dược sĩ (có thể thay nghề nghiệp), nhưng ì đồng lương ít ỏi không đủ trang trải cuộc đời nên buộc mẹ phải làm thêm nhiều việc khác để để tăng thu nhập. Sở thích của mẹ cũng rất khác với mọi người đó là chính là làm việc. Em yêu lắm dángngười dong dỏng cao, nước da hơi ngăm do rám nắng và mái tóc dài ngang lưng của mẹ. Khi mẹ đi làm, mẹ thường búi tóc lên trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt lhình trái xoan. Em yêu lắm vầng trán cao của mẹ, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ nhưng nếp nhăn đo đỏ nhưng thời gian cũng không thể xá nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Em yêu lắm đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung trìu mến của mẹ. Người ta nói đôi mắt là “cửa sổ tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ em có thể đoán được nhưng suy nghĩ của mẹ. Những lúc em làm việc tốt đôi mắt ấy ánh lên niềm hạnh phúc và cũng từng đỏ hoe, đượm buồn khi em làm điều sai trái. Cùng với đôi mắt ấy là cặp lông mi dài và đôi lông mày lá liễu. Em cũng yêu và tự hào về cáu mũi cao cao, cá miệng nho nhỏ, khi
Bạn chép tạm để mình mượn máy chụp cho nhanh nhé